Thổ Phỉ Công Lược
Chương 40 : Triệu đại đương gia không ... được!!!
Ngày đăng: 07:22 19/04/20
Triệu Việt mặt than tiếp nhận bát từ trong tay hắn, "Đa tạ."
"Là Tả hộ pháp nấu, bên trong bỏ thêm thảo dược." Ôn Liễu Niên nói, "Tuy nói đại đương gia nội lực cao cường, bất quá không ai biết chướng khí trong cốc đến tột cùng có những gì, vẫn là cẩn thận thì tốt hơn."
Triệu Việt ngửa đầu một hơi uống cạn sạch.
Ôn Liễu Niên lướt qua bên cạnh hắn vào trong phòng.
Triệu Việt cầm bát trầm mặc.
Ta không có mời ngươi tiến vào.
Ôn Liễu Niên ngồi ở bên cạnh bàn, tự rót cho mình một chén trà.
Triệu Việt đành phải hỏi, "Tìm ta có việc?"
"Về đồ đằng trong Hổ Đầu Cương." Ôn Liễu Niên nói, "Có thể mời đại đương gia vẽ ra được không?"
Triệu Việt nói, "Việc này ngươi nên đi tìm Lục Truy."
"Ta đi tìm rồi." Ôn Liễu Niên nghiêm túc nói, "Thế nhưng nhị đương gia đã ngủ."
Triệu Việt:...
Nếu ngươi tới muộn một chút, thì ta cũng có thể ngủ.
Ôn Liễu Niên hỏi, "Đại đương gia mệt rồi sao?"
Triệu Việt nói, "Đúng vậy."
Ôn Liễu Niên nói, "Nga."
...
Triệu Việt cảm thấy chỉ cần nói chuyện với con mọt sách này quá mười câu, chính mình nhất định sẽ sinh ra xúc động gõ đầu hắn.
Ôn Liễu Niên lưu luyến không rời bước ra ngoài, đến cửa còn bưng bát rỗng quay đầu.
Triệu Việt lao tâm lao lực quá độ, "Ta vẽ cho ngươi là được chứ gì."
Ôn Liễu Niên nháy mắt vui vẻ ra mặt, ngồi ở bên cạnh bàn giúp hắn mài mực.
Triệu Việt hung dữ nói, "Cũng không biết kiếp trước đến tột cùng ta thiếu ngươi bao nhiêu tiền."
Ôn Liễu Niên đem bút đưa cho hắn, chính mình nằm sấp ở trên bàn nhìn.
Triệu Việt dùng cán bút gõ gõ mũi hắn, lại hồi ức một chút về đồ đằng thấy ở trong Hổ Đầu Cương, liền hạ xuống nét đầu tiên.
Ôn Liễu Niên chồm sát tới nhìn, trên người có mùi hương nhàn nhạt.
Triệu Việt nghĩ thầm, còn rất dễ ngửi.
Một lát sau, Ôn Liễu Niên nói, "Vì sao khó coi như thế?"
Triệu Việt:...
Ôn Liễu Niên nghi hoặc, "Đồ đằng kia thật sự là giống như vậy sao?"
Triệu Việt dừng một chút, nói, "Cũng không phải giống hoàn toàn."
Ôn Liễu Niên:...
Triệu Việt cắn răng, "Đã sớm kêu ngươi đi tìm Lục Truy rồi !" Xiêu xiêu vẹo vẹo, ai có thể vẽ được chính xác như vậy.
Ôn Liễu Niên ho khan hai tiếng.
Triệu Việt trừng hắn.
Ôn Liễu Niên cẩn thận nói, "Ta là kêu phòng bếp đợi đến sau khi cơm chiều, lại đem canh đưa đến phòng đại đương gia." Không có nói đem đến nhà ăn a !
"Đang êm đẹp hầm canh làm gì !" Triệu Việt giận dữ nhéo mặt hắn.
Ôn Liễu Niên đau đến mũi cũng nhăn lại, "Buổi sáng ta không phải cố ý, nghĩ uống bát canh có thể bổ một chút."
"Phiền chút khí lực ấy của ngươi, còn dùng thuốc bổ?" Triệu Việt đem người đặt ngồi ở trên bàn tròn, hai tay chống ở hai bên hắn, từ phía trên nhìn xuống đằng đằng sát khí.
Ôn Liễu Niên rụt lui, "Vậy ta đi giải thích một chút."
"Còn muốn giải thích thế nào !" Triệu Việt chóp mũi cơ hồ cùng hắn dán cùng một chỗ, "Cái gì cũng không được nói, chuyện này dừng ở đây, biết chưa?!"
Ôn Liễu Niên điên cuồng gật đầu.
Triệu Việt hừ lạnh một tiếng, đem người xách trở về nhà ăn.
Người còn lại vốn dĩ đang thảo luận nhiệt liệt, sau khi nhìn thấy hai người tiến vào, nhanh chóng làm ra bộ dáng vùi đầu khổ ăn, ngay cả Lục Truy cũng bắt đầu gặm chân gà.
Triệu Việt đằng đằng sát khí nói, "Ăn cơm !"
Đang ăn đang ăn ! Ám vệ liều mạng thêm cơm, hơn nữa tại lén lén lút hỏi Ôn Liễu Niên, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Ôn đại nhân tuân thủ hứa hẹn nói, "Đại đương gia không cho ta nói."
Không cho nói là được rồi, cũng không phải chuyện tốt gì. Ám vệ vẻ mặt sầu lo, bằng không sao lại có thể gọi là ẩn tật.
Thật sự là ngàn vạn lần không nghĩ tới, Triệu đại đương gia nhìn qua uy mãnh cao lớn như vậy, cư nhiên còn có chuyện buồn rầu này.
Thật sự là phi thường khiến người ta đồng tình.
Cách đó không xa bên trong tiểu viện, Lục Truy cũng đang thân thiết, "Đại đương gia quả thật không cần mời đại phu nhìn một cái sao? Nói không chừng có thể trị."
Triệu Việt sắc mặt xanh mét, phất tay đem người đuổi ra ngoài.
Lục Truy lại tận tình khuyên bảo, "Ngàn vạn lần không thể giấu bệnh sợ thầy."
Triệu Việt cảm thấy chính mình nhất định sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Đêm này, tất cả mọi người không thể yên giấc, một bên lo lắng Triệu Ngũ cùng Hoa Đường, một bên nghĩ mời đại phu tốt nhất cho Triệu đại đương gia, bất tri bất giác liền đến trời sáng.
Phía dưới đăng báo mấy vụ án, cho nên ngày hôm sau Ôn Liễu Niên cũng không đến Thượng phủ, vẫn ở trong phủ nha bận rộn. Mộc Thanh Sơn sau khi dùng qua điểm tâm liền đến cùng nhau xử lý hồ sơ, thuận tiện hiếu kì hỏi, "Đại nhân có biết hôm qua Triệu đại đương gia làm sao không?" Bởi vì hắn vẫn cùng Thượng Vân Trạch ở ngoài thành, cho nên cũng không biết phát sinh chuyện gì.
Ôn Liễu Niên nói, "Không có gì, nhiễm phong hàn mà thôi."
"Thì ra chỉ là phong hàn a." Mộc Thanh Sơn nhẹ nhàng thở ra, "Như thế thì tốt, mới vừa rồi nhìn không khí trên bàn, ta còn tưởng rằng là có chuyện khó lường."
...
Ôn Liễu Niên quyết định trong một tháng kế tiếp, vẫn là cách Triệu Việt xa một chút thì tốt hơn !
Giữa trưa, Hoa Đường rốt cuộc từ núi Thương Mang trở về, Ôn Liễu Niên hỏi, "Tiểu Ngũ đâu?"
"Quân doanh ngoài thành, ở cùng người Mục gia trang" Hoa Đường nói.
"Lần này mật thám có phát hiện gì không?" Ôn Liễu Niên giúp nàng rót một tách trà.
"Có, bất quá chỉ là phỏng đoán." Hoa Đường nói, "Đại nhân có biết vì sao Tiểu Ngũ phải lưu lại ở ngoài thành không?"
Ôn Liễu Niên lắc đầu, "Vì sao?"
"Đêm qua khi lẻn vào Hổ Đầu Cương, vừa vặn thấy được một đám người đang tế trời." Hoa Đường nói, "Nếu ta không nhìn lầm, hai huynh đệ Mục gia có lẽ là biết được thân phận thật sự của bang chủ Hổ Đầu bang !"