Thổ Phỉ Công Lược

Chương 5 : Tập tranh nhỏ hài hòa vui vẻ!!!

Ngày đăng: 07:22 19/04/20


Dãy núi Thương Mang trùng trùng điệp điệp, dân chúng chỉ biết trong núi có thổ phỉ mà không biết thổ phỉ cũng chia làm nhiều bang phái khác nhau, lại càng không biết Triệu Việt – Người làm cho bọn họ vừa nghe tên đã sợ mất mật nhưng lại cố tình chưa bao giờ xuống núi, đừng nói chi đến việc cướp đốt giết hiếp.



“Tiếp theo phải làm thế nào?” Lục Truy hỏi.



“Mặc kệ hắn .” Triệu Việt gõ gõ bàn, “Coi như hiện tại cho dù nhúng tay can thiệp, chân dung cũng đã dán đầy khắp thành Thương Mang, huống hồ ngươi và ta đều đoán không được quan phủ lần này đến tột cùng là muốn làm cái gì.” Cho nên biện pháp ổn thỏa nhất chính là yên lặng chờ ở trong núi xem động tĩnh, chỉ có những kẻ lỗ mãng vừa mới nhìn thấy liền tức giận mà lao xuống núi.



Lục Truy gật đầu, “Trong thành Thương Mang cũng có huynh đệ của chúng ta, một khi có gì bất thường thì rất nhanh liền có thể nhận được tin tức.”



“Thơm quá a.” Lúc đi ngang qua phòng bếp, Mộc Thanh Sơn dừng lại, nhịn không được thò đầu vào nhìn.



“Sư gia.” Một người ăn mặc gia đinh đang ở trong bếp nhóm lửa, nhìn thấy hắn thì vội đứng lên chào hỏi.



“Tại sao lại là ngươi, thím Vương đâu?” Biết hắn là người bên cạnh Thượng Vân Trạch, Mộc Thanh Sơn có chút nghi ngờ hỏi.



“Vương thím đi mua thêm thức ăn.” Gia đinh cười nói, ”Bảo chủ nhà ta cảm thấy thức ăn trong phủ có vẻ hơi thanh đạm, nên bảo ta làm thêm vài món.”



“Thì ra là như vậy.” Mộc sư gia nuốt nước miếng.



Bên trong thư phòng, Ôn Liễu Niên ngồi ở trước bàn, vẻ mặt suy tư.



“Di, Thượng bảo chủ đâu?” Mộc Thanh Sơn đẩy cửa bước vào, “Sáng sớm nghe nha dịch nói đại nhân đang cùng hắn thương nghị việc diệt trừ thổ phỉ.”



"Việc diệt trừ thổ phỉ này ngược lại cũng không cần gấp.” Ôn Liễu Niên nói, “Bây giờ đệ tử Đằng Vân bảo đã mai phục khắp nơi trong thành. Thổ phỉ nếu không tới, dân chúng trong thành tất nhiên vui vẻ yên ổn; Nếu như tới, vậy cũng đúng lúc có cơ hội đem bọn chúng một lưới bắt hết, dù sao mặc kệ đến hay không đến, thành Thương Mang cũng sẽ không chịu thiệt.”



“Không sai, nói thì nói như vậy, nhưng nếu thổ phỉ dăm ba năm cũng không xuống, vậy bảo chủ Đằng Vân bảo chẳng lẽ sẽ ở luôn tại phủ nha ?” Mộc Thanh Sơn nhíu mày.


“Đối với chúng ta mà nói, chuyện này ngược lại là chuyện tốt.” Lục Truy nói, “Cửa nhà ruồi nhiều, có thể bị quan phủ đập chết một hai con cũng không tệ.” Còn có một câu nói không nói ra, cũng coi như là dùng chân dung đổi lấy… chút phúc lợi.



Trong phủ nha thành Thương Mang, một bàn tiệc lớn đang được bày ra vô cùng náo nhiệt, trên bàn gà vịt thịt cá rất phong phú, thậm chí còn có một vò rượu.



“Sư gia uống một chén ?” Thượng Vân Trạch mời, “Đây là rượu Trúc Diệp Thanh thượng hạng.”



“Đa tạ bảo chủ, chỉ là ta thực sự không uống được rượu.” Mộc Thanh Sơn khó xử nhíu mày.



Vậy thì càng phải uống … Thượng bảo chủ nhếch khóe miệng lên, “Chỉ một chén thôi, được không?”



Thịnh tình không thể chối từ, hơn nữa gần đây phủ nha xác thực cũng thiếu nợ Đằng Vân bảo không ít, vì vậy Mộc Thanh Sơn vẫn là tiếp nhận chén rượu, “Vậy ta kính Thượng bảo chủ.”



Thượng Vân Trạch tâm tình rất tốt, cùng hắn nhẹ nhàng cụng chén.



Ôn Liễu Niên ngồi dùng cơm, tuy nhìn qua khá thong thả chậm rãi, nhưng là vẫn mãi không chịu buông đũa xuống, sức ăn thực sự không tính là ít. Thượng Vân Trạch trong lòng cảm khái, chả trách Tần cung chủ ở trong thư cố ý viết muốn Đằng Vân bảo mỗi tháng đưa đến phủ nha thịt bò gạo mì dầu, với cái cách ăn kiểu này, người bình thường cũng nuôi không nổi.



Một chén rượu Trúc Diệp Thanh vào bụng, Mộc Thanh Sơn mặt hơi đỏ lên, phản ứng cũng chậm chạp đi một chút.



Đúng là một chén cũng say a. Thượng Vân Trạch thấy buồn cười, tràn ngập hứng thú nhìn hắn.



Mộc Thanh Sơn hai mắt phát sáng, ngược lại là thấy hưng phấn chưa từng có bao giờ .



Thượng Vân Trạch tâm tư lung lay, vừa chuẩn bị nhân cơ hội trêu chọc người nọ một chút, trên trời ngoài thành lại đột nhiên xuất hiện vô số đạn tín hiệu.



“Bảo chủ!” Đệ tử từ ngoài cửa xông vào ”Huynh đệ ở phía trước báo lại, có thổ phỉ xuống núi!”