Thổ Phỉ Công Lược

Chương 61 : Sau lưng còn có nghĩa phụ!!!

Ngày đăng: 07:22 19/04/20


Tuy nói không có võ công trụ cột, bất quá bởi vì Triệu Việt dạy rất kiên nhẫn, hơn nữa ngộ tính Ôn Liễu Niên quả thật không thấp, cho nên chỉ hơn một canh giờ, cũng là có thể mô phỏng cách phản kích thổ phỉ.



Triệu Việt nói, "Luyện không tệ."



Ôn Liễu Niên xoa xoa cổ tay, "Bởi vì có bí quyết."



"Hả?" Triệu Việt ngoài ý muốn, "Bí quyết gì?"



Ôn Liễu Niên nói, "Không thể kích động, hạ bàn phải ổn, tìm đúng cơ hội liền đạp mạnh mệnh tử của đối phương !"



Triệu Việt: ...



Ngược lại là tổng kết rất nhanh.



Ôn Liễu Niên hài lòng nói, "Một chiêu này dùng rất tốt."



Triệu Việt lắc đầu, "Chỉ sợ là tương lai sẽ có vạn nhất, bất quá đêm khuya tốt nhất đừng đi ra ngoài một mình, biết không?"



Ôn Liễu Niên gật đầu, "Biết."



Hiếm khi thấy hắn ngoan như vậy, Triệu Việt trong lòng buồn cười, mắt thấy thời gian cũng không còn sớm, vì thế liền gọi người đưa nước ấm vào trong phòng, "Hẳn là cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút."



"Ừm." Ôn Liễu Niên cởi y phục.



Triệu Việt: ...



Hắn vừa mới nghĩ muốn lảng tránh một chút.



Ôn Liễu Niên cởi ngoại bào, lại cởi bỏ đai lưng lý y.



Triệu Việt có chút không biết nên nhìn đi đâu.



Tuy nói lúc trước khi bị thương, chính mình đã giúp hắn tắm qua rất nhiều lần, nhưng lần này lại là có chút... Khẩn trương.



Ôn Liễu Niên cởi lý y, tùy tay khoác lên một bên giá, còn chưa đợi Triệu Việt đem ánh mắt dời khỏi cái lưng trắng nõn kia, lại khom lưng cởi quần, chỉ mặc quần lót cẩn thận bước vào thùng tắm.



Bụng dưới Triệu Việt căng cứng lên.



"Hô..." Ôn Liễu Niên thỏa mãn thở dài, lúc trước luyện võ toàn thân đều là mồ hôi, có thể ngâm nước ấm tắm thật sự là thoải mái a.



Thấy vẻ mặt hắn tràn ngập ngây thơ đơn thuần, Triệu Việt thầm mắng bản thân đê tiện, vì sao cứ nghĩ đến việc kia?



Ôn Liễu Niên ở dưới nước cởi quần lót, ướt sũng khoác lên bên cạnh mép thùng.



Triệu Việt nhất thời một cỗ máu vọt tới trán.



Ôn Liễu Niên nghi hoặc, "Đại đương gia không tắm sao? Vì sao vẫn cứ đứng ở đó."



Triệu Việt nhất thời vẻ mặt cứng đờ, chẳng lẽ là muốn tắm... chung?



Ôn Liễu Niên tiếp tục nói, "Có thể sai người đem một thùng nước nữa đến đây."



Triệu đại đương gia tuyệt đối sẽ không thừa nhận, khi nghe được câu này, trong lòng thế nhưng lập tức chợt lóe lên một tia mất mác.



Thì ra là hai thùng.



Một thùng nước khác rất nhanh cũng được đưa tới, Triệu Việt cởi áo, lộ ra nửa người trên tinh tráng.Ôn Liễu Niên ghé vào mép thùng hưng trí bừng bừng nhìn.



Triệu Việt mặc quần lót màu trắng bước vào trong nước.



Ôn đại nhân nghiêm túc nói, "Không khó chịu sao? Tắm rửa tất nhiên phải cởi sạch."



Triệu Việt: ...



Khoảng cách hai thùng tắm rất gần, Ôn Liễu Niên vươn tay, lại sờ sờ vết sẹo trước ngực Triệu Việt.




"Khụ khụ !" Triệu Việt bị nước miếng của mình làm sặc.



Vì sao đã nghĩ tới chuyện lâu dài như thế?



Lục Truy tiếp tục nói, "Lần này xuống núi, không sai biệt lắm cũng nên chuẩn bị sính lễ, nghe nói nhà Ôn đại nhân là phú hộ, quy củ cũng nhiều, loại chuyện này không được qua loa." Cho dù là bị người Ôn gia đánh, cũng chỉ có thể nhận.



Triệu Việt trừng to mắt, "Sính lễ."



"Đúng vậy, sính lễ." Lục Truy so với hắn còn giật mình hơn, đây chẳng lẽ không phải là chuyện mỗi người đều biết sao, cầu hôn hẳn là mang sính lễ, cũng không thể là... Đồ cưới đi?



Lục nhị đương gia bị chính mình làm chấn kinh một chút, loại khả năng này, vẫn là không cần phát sinh thì tốt hơn.



Triệu Việt nói, "Việc này về sau hẳn nói."



"Vì sao còn muốn về sau hẳn nói?" Lục Truy có chút buồn bực, "Tất nhiên là chuẩn bị càng sớm càng tốt, nghe nói Truy Ảnh cung ngay cả hạ lễ cũng đã đưa đến rồi."



Triệu Việt: ... W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m



Cái gì?!



Lục Truy tiếp tục nói, "Về phần thiệp cưới -- "



"Đủ rồi !" Triệu Việt lao tâm lao lực quá độ.



Lục Truy: ...



Ta còn chưa nói xong.



Triệu Việt nói, "Việc này ta sẽ tự quyết định, hiện tại thương nghị phải đối phó Mục gia trang thế nào !"



Lục Truy nói, "Còn một câu cuối cùng."



"Câu gì?" Triệu Việt hỏi.



"Đại đương gia có nghe qua Chu lão tiền bối - Chu Đỉnh Thiên ở Khổng Tước môn chưa?" Lục Truy nói.



Triệu Việt gật đầu, "Tất nhiên."



Lục Truy nói, "Hắn là nghĩa phụ của Ôn đại nhân."



"Cái gì?!" Triệu Việt khiếp sợ vô cùng.



"Nghe Tả hộ pháp nói, hẳn là không sai." Lục Truy vỗ vai hắn, thành khẩn nói, "Cho nên ta nói, vẫn là chuẩn bị sớm thì tốt hơn, chuyện này để lâu không được."



Ngàn dặm ngoài Giang Nam, trong một tòa nhà xa hoa, hai nam tử trung niên đang uống rượu với nhau, một tư văn nho nhã, chính là Ôn phủ đương gia - Ôn Như Mặc, cũng là cha của Ôn Liễu Niên, người còn lại là uy mãnh cao lớn, vừa thấy liền biết là người luyện võ, là chưởng môn nhân Khổng Tước môn - Chu Đỉnh Thiên.



"Lần này lại phải làm phiền Chu huynh." Ôn Như Mặc giúp hắn rót rượu, "Dưỡng được một đứa con trai như vậy, cũng thật là khiến người ta đau đầu."



"Lời này thì ta không thích nghe." Chu Đỉnh Thiên bất mãn nói, "Con nuôi của ta làm sao, mười sáu tuổi liền đậu Thám Hoa, còn ngại mộ phần khói xanh không đủ nhiều?"



"Đậu Thám Hoa tất nhiên là chuyện tốt, nhưng phóng đến kinh thành thì không chịu, cố tình muốn chạy đi làm quan địa phương." Ôn Như Mặc nói, "Làm quan địa phương thì thôi đi, còn không muốn trở về Giang Nam, muốn chạy càng xa càng tốt."



"Chạy xa là được rồi." Chu Đỉnh Thiên nói, "Trở về đừng nói là ngươi, chỉ bằng đệ muội lải nhải nhắc pháp, đổi lại là ta cũng chịu không nổi !"



Ôn Như Mặc tiếp tục đau đầu, "Lúc trước ở thành Vân Lam còn tốt một chút, tuy nói hơi xa một chút, ít nhất dân phong thuần phác sinh hoạt giàu có, ai biết cố tình lại chạy tới thành Thương Mang, còn không nói cho người trong nhà, lần này nếu không phải Tiểu Lục tử cùng thương đội đi ngang qua thành Vân Lam, ta sợ là đến bây giờ còn không biết, hắn thế nhưng đến cái nơi thổ phỉ hoành hành." Ngay cả con bọ cũng sợ, sao có thể khiến người trong nhà an tâm.



"Ngươi đừng có gấp, cũng khuyên đệ muội không cần suốt ngày khóc lóc không ngừng." Chu Đỉnh Thiên nói, "Ta đi xem rốt cục là thế nào trước, nếu nơi kia quả thật rách nát như thế, ta liền đem nhãi con mang về !"



"Thật là làm phiền đại ca." Ôn Như Mặc cảm động đến rơi nước mắt, liên tục thở dài, nếu cứ tiếp tục không mang người về, chỉ sợ bản thân sớm muộn gì cũng sẽ bị phu nhân lải nhải nhắc chết a...



****



Tiểu Vũ: Dụ thụ trong truyền thuyết a ~ ta cũng muốn mất máu vì ẻm ╮(╯3╰)╭