Thổ Phỉ Công Lược
Chương 82 : Ta sẽ bảo vệ ngươi!!!
Ngày đăng: 07:23 19/04/20
Đêm dài an tĩnh, Ôn Liễu Niên dựa vào đầu giường, nhìn qua giống như là đang có tâm sự.
"Sao vậy?" Triệu Việt ôm hắn vào trong lòng.
Ôn Liễu Niên hồi thần: "Không có gì."
"Đang lo lắng cho ta à?" Triệu Việt nâng cằm hắn lên.
Ôn Liễu Niên nói: "Ngươi nguyện ý nói cho ta nghe không?"
"Về thân thế lúc trước của ta?" Triệu Việt hỏi.
Ôn Liễu Niên gật đầu.
"Trước ngày Mục Vạn Lôi rơi xuống vách núi, ta vẫn chưa từng hoài nghi về thân thế được sinh ra của mình." Triệu Việt nói, "Bắt đầu từ khi ta hiểu chuyện, thì vẫn luôn cùng phụ thân sống nương tựa lẫn nhau. Hắn đối xử với ta rất tốt, trước đây có không ít người khuyên hắn tái giá, nhưng đều bị cự tuyệt, nói trong lòng chỉ có một mình nương ta. Sau đó, ta theo sư phụ đến Ân nhai học võ, phụ thân liền bán mấy cây cử(*) trong nhà, chạy đến phía Nam tìm mua Tế Nguyệt đao cho ta."
(*) Cây cử: là cây liễu lớn, gỗ của nó dùng để đóng thuyền, đóng tủ.
"Còn Mục gia trang thì sao, bắt đầu từ khi nào thì có quan hệ với nhau?" Ôn Liễu Niên tiếp tục hỏi.
"Vào năm ta chín tuổi." Triệu Việt nói, "Lúc đầu là vì quan hệ kinh thương, chỉ là sau này không biết vì sao, hai bên cư nhiên dần dần có giao tình. Bất quá bây giờ ngẫm lại, nếu thân thế của ta thật sự có vấn đề, vậy e là Mục Vạn Lôi đã sớm thiết lập bẫy, tất cả đều đã có mưu tính từ trước."
Ôn Liễu Niên nhìn hắn hỏi: "Vậy ngươi thì sao, có muốn điều tra rõ thân thế của mình không?"
Triệu Việt nghe vậy hơi trầm mặc, một lát sau mới nói: "Có một số việc, tra cũng không rõ ràng." Kỳ thật trong lòng cũng ẩn ẩn có dự cảm, cảm thấy lời Mục Vạn Lôi nói ngày đó cũng không phải là không có căn cứ, nhưng chỉ sợ nếu tiếp tục điều tra, thì sẽ xuất hiện hậu quả ngay cả chính mình cũng không dám nghĩ tới, mà tự nhiên lại nhảy ra một tên Đại Minh Vương này, tựa hồ cũng xác minh dự cảm của mình.
Ôn Liễu Niên ôm thắt lưng hắn, "Mặc kệ xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ không để cho người ngoài đả thương ngươi."
"Hửm?" Triệu Việt hơi buồn cười, "Lời này tựa hồ phải là do ta nói mới đúng."
"Có khác nhau sao?" Ôn Liễu Niên hỏi.
"Tất nhiên có." Triệu Việt xoay người, nhẹ nhàng đè trên người hắn, "Là ta muốn bảo vệ ngươi."
Ôn Liễu Niên giựt giựt tóc hắn.
"Tất nhiên không phải có lệ." Triệu Việt ôm chặt hắn, "Dù có đi đến đâu, ta cũng sẽ đi cùng với ngươi."
Ôn Liễu Niên tóm một lọn tóc của hắn, ngẩng đầu chủ động hôn lên môi hắn.
Ám vệ ở trên nóc nhà cảm khái, thừa dịp mọi người không ở đây liền trầm mê thanh sắc, đại nhân còn rất có tiềm chất hôn quan.
Trong Hổ Đầu bang, có đệ tử vội vã đến báo, nói là Sở quân đã tấn công vào núi.
Nam tử áo choàng không nói lời nào, hàn khí vây quanh khắp người.
Đệ tử quỳ trên mặt đất, không dám ngẩng đầu cũng không dám nói chuyện.
"Giáo chủ." Trương Sinh Thụy nói: "Cần phải dùng chim báo tang lui địch?"
"Vẫn chưa luyện thành, phải thả ra ngoài thế nào ?" Nam tử áo choàng hỏi.
Trương Sinh Thụy nghẹn lời: "Nhưng ngoại trừ việc đó ra, cũng không có biện pháp tốt hơn." Chẳng lẽ muốn trơ mắt nhìn đối phương đánh đến cửa nhà?
"Tổng cộng có bao nhiêu người?" Nam tử áo choàng hỏi.
"Nói ít cũng có trên một vạn." Trương Sinh Thụy nói, "Thậm chí xung quanh Thương Nhĩ châu đều là quân đội, đều bị phân phối đến đây, lúc này triều đình quyết tâm muốn đối phó chúng ta."
Nam tử áo choàng ngồi ở trên ghế, ánh mắt càng phát ra âm trầm.
"Bang chủ." Trương Sinh Thụy nói, "Tuy là không nên hỏi, nhưng nếu là bang chủ với triều đình có khúc mắt gì, có thể lộ ra một ít hay không? Chúng ta cũng có thể suy nghĩ biện pháp ứng đối." Nghĩ cũng có thể biết được, chuyện có thể kinh động đến Hoàng Thượng, tuyệt đối không có khả năng là chuyện nhỏ -- Đừng nói là thổ phỉ, cho dù là Thánh giáo Tây Nam, cũng không đến mức sẽ trêu chọc phiền toái lớn như thế, chỉ có một giải thích duy nhất, là bên trong che giấu một bí mật, cũng rất có khả năng là bí mật động trời.
Nam tử áo choàng cơ hồ muốn bóp nát quyền đầu, liên quan với triều đình, điều duy nhất hắn có thể nghĩ đến là người kia, nhưng chính mình rõ ràng cái gì cũng không làm, thế nhưng vì sao cũng đã kinh động đại quân Sở quốc?
"Bang chủ." Thấy hắn trầm mặc không nói, Trương Sinh Thụy tiếp tục nhắc nhở lần nữa, "Cho dù không cần chim báo tang, cũng phải nghĩ biện pháp còn lại, bằng không cho dù Sở quân nhất thời hồi lâu tấn công không tiến vào, chúng ta cũng sẽ lâm vào bị động." Chung quy lúc trước chỉ có quân đội phủ nha, hai bên còn có thể đánh một trận, nhưng hiện tại đối phương có đại quân có Sở quân từ các nơi phân phối đến, trong trận chiến lần trước bay mất hơn mười con chim báo tang, còn lại vẫn chưa hoàn toàn thuần hóa xong, trận này nếu là cứng đối cứng, phần thắng có thể nói là cực kỳ nhỏ.
Nam tử áo choàng đứng lên, bước nhanh ra ngoài.
Trương Sinh Thụy trong lòng thở dài, lắc đầu đi theo.