Thổ Phỉ Công Lược

Chương 89 : Lừa gạt mới có thể biết được kết quả!!!

Ngày đăng: 07:23 19/04/20


Bởi vì bị thương rất nghiêm trọng, cho nên ngũ quan thoạt nhìn càng dữ tợn hơn, Chu Đỉnh Thiên bắt đầu suy xét, có nên tìm mảnh vải che mặt người này đi hay không, để tránh dọa đến con nuôi bảo bối nhà mình.



Ôn Liễu Niên ngược lại là không quan tâm, còn cố ý để sát vào nhìn nhìn.



Chu Đỉnh Thiên: ...



Sao lá gan lại càng lúc càng lớn.



"Quả nhiên là ngươi." Nửa buổi sau, Ôn Liễu Niên xoa bóp cằm, vẻ mặt như có chút suy nghĩ.



Một lời vừa nói ra, người còn lại ban đầu còn có chút buồn bực, nhưng về sau rất nhanh hiểu kịp dụng ý của hắn -- Tám phần là đang nói lời khách sáo để lừa gạt.



Đối phương quả nhiên nhấc mí mắt lên, dùng ánh mắt đục ngầu quét nhìn hắn.



"Bộ dạng giống như gặp quỷ này, e là ngay cả Vân Đoạn Hồn năm đó một phần vạn cũng không bì kịp." Ôn Liễu Niên nói, "Cũng là xứng đáng chờ ở trong núi Thương Mang, đạp lên cà kheo khoác mảnh vải đen, giả thần giả quỷ lừa gạt người trong núi."



"Ngươi câm miệng !" Thanh âm đối phương khàn khàn, hai mắt trừng lớn tựa hồ muốn nhảy ra khỏi hốc mắt, "Vân Đoạn Hồn, một đám người các ngươi chỉ biết Vân Đoạn Hồn ! Hắn ở đâu, ở đâu?!"



Mọi người trong phòng lập tức trầm mặc, một chiêu này thật sự đúng là lần nào cũng trúng...



"Hắn ở đâu, thì có liên quan gì đến ngươi?" Ôn Liễu Niên nhướng nhướng chân mày, "Chỉ là một tên tù nhân, còn thật sự nghĩ mình có tư cách ra điều kiện."



"Ta biết là hắn nhất định chưa chết !" Đối phương rít gào, lại quay đầu nhìn về phía Triệu Việt, "Nếu sớm biết ngươi chính là con hắn, lúc trước khi còn ở núi Thương Mang, ta đã làm thịt ngươi !"



Lời vừa nói ra khỏi miệng, bốn người còn lại cũng là có chút kinh hãi. Lúc trước tuy nói cũng có dự cảm, nhưng chung quy phần lớn cũng chỉ là suy đoán, hiện tại xem ra, thật sự có kì sự?



"Đáng tiếc ngươi biết rõ đã quá muộn." Triệu Việt cũng không có quá nhiều phản ứng, ngữ khí lạnh nhạt nói, "Lúc trước Mục gia trang mảy may không thể đụng được ta, nay ngươi cũng không đụng được."



"Phi, hai tên phế vật kia !" Nói, gương mặt xấu xí lại dữ tợn hơn vài phần, "Còn tưởng Thanh Cầu tinh mắt, không nghĩ tới thủ hạ dưới tay cư nhiên yếu đuối vô dụng như thế, bản thân không chỉ tang mệnh, còn liên lụy ta tổn thất hơn mười con chim báo tang !"



"Thanh Cầu mắt kém, nhưng tốt xấu gì người ta cũng có tòa đảo ở Đông Hải, hành tung bất định xuất quỷ nhập thần, cũng là giống Giáo phái. Trái lại, ngươi ngược lại là cả ngày trốn trong nấm mồ ở núi hoang, còn đem bộ dáng của mình biến thành nửa người nửa quỷ, rốt cục thì có gì tư cách gì mà nói người khác là phế vật." Ôn Liễu Niên lắc đầu, sắc bén đưa ra kết luận, "Tóm lại bất luận là Vân Đoạn Hồn hay là Thanh Cầu, cũng mạnh hơn ngươi."



Lục Truy thầm nghĩ, quả thật là người đọc sách a, quả nhiên đanh đá... Tương lai sau khi thành thân, nếu là cặp tình nhân này giận dỗi, đoán chừng đại đương gia chỉ có thể tức ngực sống qua ngày."Ngươi gặp Thanh Cầu rồi?!" Đối phương trừng to mắt.



"Có liên quan gì đến ngươi không?" Ôn Liễu Niên bình tĩnh hỏi lại.



"Ngươi rốt cục là người của ai, hoàng đế, Vân Đoạn Hồn, hay là Thanh Cầu?!" Đối phương dĩ nhiên bị hắn làm rối đến bắt đầu hỗn loạn. Theo đạo lý mệnh quan triều đình hẳn là người của Sở Uyên, nhưng bên cạnh hắn lại là Triệu Việt, là nhi tử Vân Đoạn Hồn, hơn nữa hiện tại nghe qua tựa hồ còn có qua lại với Thanh Cầu, ba tầng thân phận cộng lại, không khỏi cũng quá quỷ dị đi.



Ôn Liễu Niên vẫn như trước nói: "Liên quan gì đến ngươi."



"Ngươi rốt cục muốn làm gì?" Nam tử áo choàng cảnh giác hỏi.



Ôn Liễu Niên chậm rãi nói: "Ly Giao a..."



"Ly Giao đã sớm chết ! Ta không phải là hắn !" Nam tử áo choàng càng lộ ra nóng nảy, "Vân Đoạn Hồn liên thủ với Thanh Cầu, phải chăng là? Bọn họ cùng nhau bày mưu hãm hại ta !"



Ôn Liễu Niên nói: "Ngươi ngược lại là rất thông minh."



Xích sắt bị lôi kéo đến cơ hồ biến hình, hiển nhiên đối phương đã phẫn nộ đến cực điểm, Ôn Liễu Niên yên lặng lùi về phía sau một bước -- Cho dù tránh không được, bị nước bọt phun trúng cũng không tốt, rất buồn nôn.



Chu Đỉnh Thiên lúc này ngược lại là cảm khái ngàn vạn lần, lúc trước khi nhóc con này nhậm chức, người trong nhà là dù có thế nào cũng không an tâm, đều cảm thấy là từ nhỏ đến lớn đã quen được nuông chiều, đi ra ngoài tám phần sẽ bị người khác khi dễ. Kết quả hiện tại xem cách thẩm án này, lo lắng lúc trước hẳn là vô ích, dự tính đều là hắn khi dễ người khác, một khi dùng đầu óc, người bình thường thật sự là rất khó mà theo kịp. Những lý do thoái thác vừa rồi nhìn qua cũng là có lý, nhưng cũng là có thể lý giải ra hai loại hoặc là càng nhiều ý tứ, nếu trong lòng có quỷ, tám phần sẽ không tự giác tự động chui vào bẫy của hắn.



Lục Truy gập lại quạt trong tay, quả nhiên là Ly Giao...



"Vân Đoạn Hồn chưa chết, bọn họ hiện tại đang ở đâu?" Thanh âm Ly Giao khàn khàn.



"Ta không biết." Ôn Liễu Niên dứt khoát lưu loát lắc đầu.



"Ngươi không biết?" Nam tử áo choàng bật cười ha hả, "Ngươi cảm thấy ta sẽ tin sao?"



Lục Truy trong lòng âm thầm đồng tình, cảnh giới lừa gạt cao nhất, chỉ sợ sẽ là ngươi nói thật, đối phương còn nhất định không chịu tin.



"Bất quá ngươi có phải thật sự là nhi tử của Vân Đoạn Hồn hay không, hiện tại cũng nói không rõ." Thấy Ôn Liễu Niên tựa hồ không tính toán nói chuyện, Ly Giao lại nhìn về phía Triệu Việt, cay nghiệt âm trầm nói, "Chung quy lúc trước nương ngươi lẳng lơ như vậy, gặp một người thì ngủ với một người, chỉ e là từ Thiên Tử cho đến quần thần trong triều đều đã mây mưa qua một lượt hết rồi, một đôi tay ngọc ngàn người chẩm, nói không chính xác là khi nào thì có ngươi, a a a ha ha..."



Tiếng cười tựa như vang vọng từ địa phủ, trên tay Triệu Việt nổi đầy gân xanh, đáy mắt chợt lóe một tia sát khí."Thế nào, tức giận sao?" Ly Giao nói tiếp, "Vân Đoạn Hồn có từng nói với ngươi, yêu nương ngươi không? Năm đó từ hai bên bờ sông Tần Hoài trải dài cho đến trên dưới Vương Thành, ai mà không nghe qua tên Bạch Hà trong Bách Hoa uyển, biết bao nhiêu vương tôn công tử vì cầu muốn thấy mặt, cầm vàng bạc châu báu đến cửa đánh nhau, trường hợp đó, chậc chậc."



Chu Đỉnh Thiên vỗ vỗ bả vai Triệu Việt, "Ra ngoài trước đi."



Triệu Việt gật đầu, xoay người không nói một lời rời khỏi địa lao -- Đối phương hiển nhiên biết rất nhiều chuyện năm đó, nếu muốn đào được nhiều manh mối hơn, hiện tại chỉ có thể nhẫn, tóm lại tương lai có chính là cơ hội tính sổ.



"Nói đi, sao lại không nói nữa?" Ôn Liễu Niên lạnh lùng nhìn hắn, "Ngoại trừ châm chọc xuất thân người khác, ngươi còn có bản lĩnh khác không?"



"Ngay cả cha ruột của mình là ai cũng không biết, thật sự là đáng buồn." Ly Giao còn đang hô to đến nơi không có một bóng người.



"Ngươi ngược lại là biết cha ruột của mình là ai, kết quả thì sao?" Ôn Liễu Niên nói, "Người không ra người quỷ không ra quỷ, thân hình gù cả ngày đạp lên hai cái chân giả, dung nhan tiều tụy một khắc cũng không dám lột mặt nạ ra, võ công cũng không được tốt lắm, dưỡng độc trùng cũng có thể chết hơn phân nửa, nghe qua ngược lại là rất có thể làm rạng rỡ tổ tông."



"Ngươi !" Ly Giao giận dữ.




Ôn Liễu Niên lắc đầu, lại không yên lòng để hắn ở đây một mình, vì thế đơn giản đi vòng trở về thư phòng đem một ít hồ sơ qua đây, thuận tiện cũng mang hộp đồ ăn qua, dự tính ăn tạm lót dạ trước lại đem chuyện còn lại xử lý xong.



Bên trong canh đậu hủ gạch cua bỏ thêm chân giò hun khói cùng thanh duẩn ti, hương vị rất ngon. Ôn Liễu Niên tựa vào đầu giường một bên tự mình ăn, một bên đút cho Triệu Việt.



Chưa ăn cơm mà dám uống rượu, sáng mai hẳn là sẽ đau dạ dày.



Đêm nay, ánh nến trong phòng ngủ tắt rất trễ.



Sáng sớm ngày hôm sau, Chu Mộ Bạch đang suy nghĩ phải làm món gì để giải rượu, liền thấy Chu Đỉnh Thiên một bên mặc y phục, một bên lo lắng không yên từ phòng ngủ chạy ra ngoài, nhất thời bị giật nảy mình: "Phụ thân, người làm sao vậy?"



"Tối qua ta uống say?" Chu Đỉnh Thiên hỏi.



Chu Mộ Bạch gật đầu: "Là uống say không sai, thế nhưng mẫu thân lại không có ở đây." Có gì đáng phải khẩn trương.



"Nga..." Chu Đỉnh Thiên ngồi trở lại bên cạnh bàn đá, rõ ràng thở phào một hơi, "Nương ngươi không ở đây a."



Chu Mộ Bạch: ...



"Không đúng, tiểu tử họ Triệu kia cũng uống say !" Chu Đỉnh Thiên lại nhớ tới một sự kiện, "Tối qua hắn ngủ gian phòng nào?"



Chu Mộ Bạch dừng một chút: "Ta không biết." Chuyện này cũng muốn hỏi?



"Ta đi xem." Chu Đỉnh Thiên đứng lên.



Chu Mộ Bạch nói: "Hai người bọn hắn cũng sắp thành thân, người cũng đừng phí tâm nữa."



Lời còn chưa nói xong, Chu Đỉnh Thiên đã rời khỏi cửa viện.



Chu Mộ Bạch lắc đầu, cũng không biết là nên khóc hay nên cười.



Vốn dĩ nghĩ rằng chính mình mới là người không bỏ xuống được nhất, không nghĩ tới cư nhiên còn có phụ thân.



...



Chu Đỉnh Thiên vừa mới xông vào, liền thấy hạ nhân đang dọn dẹp ở trong phòng, nói là đại nhân từ sớm đã đến thư phòng.



"Chu tiền bối." Triệu Việt cùng những người còn lại đều đang ở trong viện.



"Sao tất cả đều đứng ở đây vậy?" Chu Đỉnh Thiên buồn bực.



"Đại nhân nói, ai cũng không được quấy rầy hắn." Ám vệ nói, "Ngay cả điểm tâm cũng chỉ ăn vài cái bánh bao, cũng không đến nhà ăn."



"Không ăn không ngủ, là muốn thành tiên sao." Chu Đỉnh Thiên nghe vậy rất bất mãn, thổi thổi râu liền đẩy cửa bước vào thư phòng.



Người còn lại ở trong lòng yên lặng vỗ tay, quả thực vẫn là gừng càng già càng cay, chúng ta cũng không dám tiến vào, ngay cả Triệu đại đương gia cũng không dám tiến vào !



Sau đó không đợi mọi người tán thưởng xong, Chu Đỉnh Thiên vẻ mặt bình tĩnh bước ra, phía trên đầu có vết mực....Tức thì trong viện an tĩnh một mảnh, cư nhiên thật sự đúng là bị đại nhân đánh chạy ra ngoài a.



May mắn vừa rồi không có xông vào.



"Nhìn cái gì !" Chu Đỉnh Thiên trừng mắt.



Không thấy không thấy ! Ám vệ lập tức ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, cảm khái đám mây kia thật sự là phi thường trắng nõn, khó trách nhìn một chút thì có thể viết thành một bài thơ tứ ngôn(*)



Chu Đỉnh Thiên chỉnh lại y phục, vẻ mặt tràn ngập uy nghiêm lướt qua mọi người.



Thằng nhóc con gần đây thật sự là càng ngày càng xấc xược.



...



Tức chết ta.



***



(*) Thơ Tứ Ngôn: Thơ tứ ngôn là loại thơ có thể gọi là đơn giản nhất bởi vì luật bằng trắc chỉ được áp dụng cho chữ thứ 2 và chữ thứ 4 trong câu mà thôi.



Nếu chữ thứ 2 là bằng thì chữ thứ 4 là trắc và ngược lại nếu chữ thứ 2 là trắc thì chữ thư 4 là bằng.



Cách gieo vần của thể thơ này cũng được chia làm hai loại thường được gọi là cách gieo vần tiếp, và cách gieo vần tréo. Tuy nhiên vẫn còn một cách gieo vần nữa, cách này ít ai dùng đến, là cách gieo vần ba tiếng.



Cách gieo vần tiếp x B x T (v1) x B x T (v1) x T x B (v2) x T x B (v2)



Cách gieo vần tréo x B x T (v1) x T x B (v2) x B x T (v1) x T x B (v2)



Cách gieo vần ba tiếng x B x T (v1) x T x B (v1) x B x T (tự do) x T x B (v2)