Thổ Phỉ Công Lược
Chương 92 : Sẽ thành thân thuộc!!!
Ngày đăng: 07:23 19/04/20
Trên chuôi Tế Nguyệt đao, treo một con hồ ly nhỏ được khắc bằng ngọc, Triệu Việt tháo dây tơ hồng được quấn trên chuôi đao ra, sau đó quấn từng vòng lên trên cổ tay hắn.
Ôn Liễu Niên cùng hắn mười ngón đan vào nhau, lòng bàn tay có chút lành lạnh.
"Lạnh sao?" Triệu Việt hỏi.
Ôn Liễu Niên lắc đầu, nhẹ nhàng kéo đai lưng hắn ra, đầu ngón tay run rẩy vuốt ve lồng ngực rắn chắc kia.
Hồng giáp lang vèo vèo chạy tới, vốn dĩ muốn kháng nghị chuyện mình bị ném choáng một chút, kết quả chưa kịp bò lên giường, thì bị một kiện ngoại bào bay tới, toàn thân đều bị đè bên dưới, nửa ngày cũng không tìm thấy lối ra, đành phải mờ mịt xoay vòng vòng.
Cuộc sống của trùng thật sự phi thường nhấp nhô, khúc chiết, lại u ám.
"Là cái gì thế?" Nhìn hắn lấy từ bên trong y phục ra một cái bình nhỏ, Ôn Liễu Niên hỏi.
"Thanh Đằng cao." Triệu Việt ghé vào lỗ tai hắn hôn một cái, "Bình thường dùng để trị thương." Bây giờ tất nhiên là có... tác dụng khác.
Đống lửa cháy càng lúc càng mãnh liệt, cơ hồ muốn chiếu sáng toàn bộ sơn động. Hồng giáp lang lao lực nửa ngày bò ở trong đống y phục, cuối cùng choáng váng chui ra, nửa ngày vẫn chưa hồi thần.
Ôn Liễu Niên hừ nhẹ một tiếng, mày hơi nhíu lại.
Triệu Việt ôm hắn vào trong ngực, hôn môi nhẹ nhàng tựa như lông vũ.
Hồng giáp lang cố sức bò lên trên giường.
Đau đớn quá mức rõ ràng, Ôn Liễu Niên cắn gối đầu, ngón tay không tự giác liền nắm lấy ga trải giường dưới thân.
Thế là Hồng giáp lang rất vất vả mới bò được một nửa, bị hắn lôi lôi kéo kéo, lại lăn lộc cộc xuống dưới.
Càng choáng hơn.
Triệu Việt từ phía sau ôm lấy toàn bộ thân thể hắn, kiên nhẫn để hắn chậm rãi thích ứng.
Sau khi trải qua một trận giày vò hồi lâu, Ôn Liễu Niên thấp giọng ưmmm một tiếng, phía sau lưng là một mảnh ửng đỏ.
Triệu Việt chỉ hận không thể khảm nhập hắn vào trong xương mình.
Chiếm đoạt giống như mưa to gió giật, Ôn Liễu Niên vô lực ghé vào trên giường, tầm mắt đã bị hơi nước nhiễm đến một mảnh mơ hồ, nhưng vẫn là khẩn trương nắm chặt hắn chống tay phải ở bên gối.
Liếc mắt một cái liền khiến người thích, đời này kiếp này, vĩnh viễn cũng không muốn buông ra.
Hồng giáp lang ghé vào trên đống y phục, ngẩng đầu nhìn hai người trên giường, xúc tu nhỏ ủ rũ xuống.
Bất quá chỉ là đến chơi, rốt cuộc là đang làm gì thế...
Ánh lửa trong thạch động công chiếu ra một đôi thân ảnh đang dây dưa, củi khô không ngừng phát ra tiếng tách tách nhỏ vụn, người bên dưới thỉnh thoảng phức tạp cúi đầu rên rĩ, thẳng đến một lúc lâu sau, mới dần dần an tĩnh lại.
Hồng giáp lang nhắm mắt hô hô ngủ say.
Triệu Việt xuống giường nhóm thêm một đống lửa mới, để tránh đem người đông lạnh, lại nấu chút nước ấm, tinh tế giúp hắn lau sạch người.Ôn Liễu Niên trốn trong ổ chăn rất dày, chỉ lộ gương mặt nhỏ nhắn ra nhìn hắn.
"Còn khó chịu không?" Triệu Việt hỏi.
Ôn Liễu Niên lắc đầu.
"Được rồi, nghỉ ngơi đi." Triệu Việt cúi đầu, ôn nhu hạ xuống một nụ hôn lên môi hắn.
Ôn Liễu Niên nhích người vào bên trong, lại không tự giác nhíu mi.
"Đừng lộn xộn." Triệu Việt đè hắn lại.
Ôn Liễu Niên lỗ tai càng nóng hơn, đơn giản liền nhắm mắt lại, giả vờ chính mình đã ngủ.
Một lát sau, Triệu Việt xốc chăn lên, cũng nằm bên cạnh hắn.
Lông mi Ôn Liễu Niên có chút run rẩy.
Triệu Việt ôm người vào trong lòng mình, tay phải xoa ấn thắt lưng hắn.
Chu Đỉnh Thiên trừng hắn thổi râu mép.
Té ngã ở trong núi.
Thật sự cho rằng nghĩa phụ ngươi ngốc sao.
Sớm muộn gì cũng có một ngày bị thằng nhóc con kia làm tức chết.
Dù không đành lòng, nhưng ván đã đóng thuyền, Chu Đỉnh Thiên cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhận hán tử cao to này làm con dâu, vận công giúp hắn đả thông kinh mạch trong cơ thể, thẳng đến lúc dùng cơm chiều mới thả người đi.
Trong phòng ngủ trống trơn, ổ chăn cũng lạnh. Triệu Việt trong lòng cả kinh, bước ra ngoài nói: "Đại nhân đâu?" Đang bị thương sao có thể chạy lung tung khắp nơi.
"Đại đương gia." Hạ nhân nói, "Đại nhân vừa mới ra ngoài không lâu, lao đầu lại đây báo, nói là phạm nhân mới bắt được muốn tự sát."
Thật sự là phiền phức.
Bên trong địa lao, ánh mắt Ly Giao âm trầm nhìn phía trước.
"Nghe nói ngươi tuyệt thực?" Ôn Liễu Niên lúc này cũng không mặc quan phục, một thân bạch y sạch sẽ, trên người tỏa ra vài phần phong độ của người trí thức.
"Ta muốn gặp Vân Đoạn Hồn." Ly Giao gằn từng câu từng chữ, thanh âm trầm thấp đến kì lạ.
"Ta đã nói là không biết." Ôn Liễu Niên nhíu mày, "Sao ngươi lại cứng đầu không tin."
"A." Ly Giao nói, "Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin sao?"
"Tin hay không tùy ngươi. " Ôn Liễu Niên lắc đầu, xoay người bước ra ngoài.
"Ngươi không sợ ta chết sao?" Ly Giao ở phía sau hắn gào rống.
"Ngươi thật sự là kỳ quái." Ôn Liễu Niên dừng bước, "Đối với ta mà nói, ngươi chỉ là tù nhân, nguyện ý nói ra càng nhiều chuyện thì nói, không muốn nói đối với ta cũng không tổn thất gì, cho dù chết thì đã sao?"
"Ngươi !" Ly Giao giận dữ.
"Nếu không chết, ngươi đại khái còn có cơ hội tìm ta cùng Đại Minh Vương báo thù. Bất quá một khi chết, dựa theo tội nghiệt đời này ngươi tạo ra, đại khái địa phủ cũng sẽ không thả hồn ngươi chuyển kiếp làm người." Ôn Liễu Niên nói, "Cho nên ta biết, ngươi sẽ không để bản thân mình chết, không chỉ không chết, ngược lại còn sẽ nỗ lực gấp bội muốn sống sót, bởi vì như vậy mới có khả năng chuyển bại thành thắng, đòi lại khuất nhục ngày hôm nay."
Ly Giao ngực phập phồng kịch liệt.
Ôn Liễu Niên cười cười: "Ta chờ ngươi hướng ta đòi nợ."
"Triệu đại đương gia." Bên ngoài truyền đến thanh âm lao đầu.
Ôn Liễu Niên xoay người bước ra ngoài.
"Sao lại chạy đến đây." Triệu Việt nhíu mày.
"Không có gì." Ôn Liễu Niên kéo tay hắn ra ngoài, cười tủm tỉm nói, "Chúng ta đi ăn cơm."
"Về sau -- "
"Về sau ta sẽ không tự mình chạy tới đây nữa." Ôn Liễu Niên quay đầu nhìn hắn, "Được rồi, đừng nhắc chuyện này nữa."
Triệu Việt trong lòng bất đắc dĩ: "Lần sau không được lấy lý do này nữa."
Ôn Liễu Niên thò tay: "Muốn cõng."
Triệu Việt nghe lời ngồi xổm ở trước mặt hắn.
Ám vệ cầm bao hạt dưa đi ngang qua, một bên chậc chậc một bên lắc đầu.
Triệu đại đương gia thật sự là giống hệt Tiểu Ngũ a...
Đều là mệnh sau khi thành thân bị treo lên trên cây dùng roi quật.
Chúng ta một chút cũng không muốn đồng tình.