Thổ Phỉ Công Lược

Chương 97 : Ngươi có từng nghe qua cái tên này chưa???

Ngày đăng: 07:23 19/04/20


Tuy nói sau khi giúp Ôn Liễu Niên thẩm xong cái chuyện gọi là Vụ án, Thi Phùng liền bị phái trở về huyện nha, nhưng vẫn còn chú ý đến động tĩnh bên này, thậm chí còn phái một đội nha dịch đến giúp đỡ để tượng trưng -- Chung quy một cái trấn nhỏ nháo quỷ đã hơn một năm, quan phủ lại chậm chạp không làm, bản thân ít nhiều gì cũng phải gánh tội thất trách, vẫn là phải tận lực vớt vát lại một chút hảo cảm thì tốt hơn.



Ôn Liễu Niên thấy người đến cũng không cự tuyệt, lập tức phái nha dịch vào y quán bên trong trấn, cung kính mời lão đại phu râu bạc đến khách điếm.



Sau khi dân chúng nghe được tin tức lập tức thân thiết, hỏi chẳng lẽ là đại nhân sinh bệnh?



"Không phải đại nhân, là đứa bé nhặt được." Ám vệ ôm kiếm tựa vào cửa khách điếm, để cho ánh nắng mặt trời chiếu rọi khắp người, hắc y tóc đen, vẻ mặt lãnh khốc, trước sau như một thập phần anh tuấn.



Dân chúng chỉ cho là mọi người nhặt được đứa trẻ bị vứt bỏ ở trên đường, cho nên cũng không cảm thấy có gì kỳ quái, lại hỏi vài câu liền tự mình tán đi. Thôn trấn rất nhỏ, đề tài câu chuyện trà dư tửu hậu cũng không nhiều, đây tất nhiên cũng có thể tính là một chuyện, rất nhanh liền truyền khắp đầu đường cuối hẻm.



Lão đại phu ở khách điếm suốt một ngày một đêm, chẳng những không trị khỏi cho đứa bé, ngược lại tựa hồ còn nghiêm trọng hơn một chút, bởi vì vào ngày hôm sau, hai đại phu có danh tiếng còn lại trong thôn trấn cũng bị nha dịch mời đi, thậm chí ngay tên sai vặt hái thảo dược cũng một đường theo qua, đều nói đứa bé hình như là mắc bệnh gì nặng lắm, tiếng khóc giống như tiếng mèo kêu gào, ước chừng sắp nhịn không nổi.



Tuy nói chỉ là nhặt được đứa bé bị vứt bỏ, nhưng cũng là một mạng người, khi dân chúng nhắc đến cũng khó tránh khỏi thổn thức, đều đang thầm oán cha mẹ chỉ biết sinh mà không biết dưỡng, nếu không bị vứt bỏ, nói không chừng cũng sẽ không chết non sớm như vậy.



Vào ngày thứ ba, vài đại phu đều tự mình trở về y quán, khi có người hỏi đến, đều nói đứa bé kia sợ là gắng gượng không quá hai ngày, chỉ mong kiếp sau có thể đầu thai tốt.



Lại qua một ngày, vào lúc trời sẫm tối, Ôn Liễu Niên đang ở phòng ngủ đọc sách, ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến một trận tiếng đánh nhau, một bóng trắng bị ám vệ liên thủ bức đến góc tường, không quá vài chiêu liền rơi xuống hạ phong, sau khi tháo khăn che mặt xuống, chỉ thấy là một nữ tử ước chừng hai mươi mấy tuổi, ngũ quan rất đoan chính.



"Là hài tử của ngươi sao?" Ôn Liễu Niên ôm đứa bé trong lòng, từ trên thang lầu bước xuống dưới.



Nữ tử cũng không biết là lấy được khí lực ở đâu, đẩy ám vệ ra liền vọt qua, ôm đứa bé vào trong lòng mình, vội vàng kéo chăn ra.



"Nó không sao." Ôn Liễu Niên nói, "Ngươi có thể yên tâm."



Hai tay đứa bé nắm cùng một chỗ, cười ha hả nhìn nàng, hai má phấn nộn, ở đâu mà có nửa phần bộ dáng sinh bệnh.



Nữ tử nước mắt tràn mi tuôn rơi, ôm chặt tiểu hài tử, môi hơi run rẩy, nửa khắc cũng không muốn buông ra.



"Đêm dài lộ trọng, cô nương vào phòng ngồi đi." Ôn Liễu Niên hơi nghiêng người, tránh ra nhường cho nàng một con đường.Đứa bé lười biếng ngáp một cái, nhắm mắt lại ngủ gật.



Sau khi vào phòng, Mộc Thanh Sơn tiếp nhận đứa bé từ trong lòng nữ tử, đặt vào trong nôi.



"Cô nương với đứa nhỏ này là quan hệ như thế nào?" Ôn Liễu Niên rót ly trà nóng đưa qua.



Nữ tử do dự một chút, vẫn là không nói chuyện.



"Chịu đưa hài tử đến đây, nói rõ trong đầu cô nương vẫn là tin tưởng ta." Ôn Liễu Niên nói, "Một khi đã như vậy, vì sao không thẳng thắn đem sự tình nói rõ ràng? Ví như là thật sự có ẩn tình, cô nương lại có chỗ khó, ta tất nhiên sẽ thu dưỡng đứa bé này, để cho nó áo cơm không lo mà lớn lên."



Điều kiện này có lực cám dỗ không tính nhỏ, đưa mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ say trong nôi, lại cân nhắc đến những ngày dãi gió dầm sương sống ở trong núi, nữ tử cuối cùng vẫn là mở miệng: "Đây là con ta."



"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Ôn Liễu Niên thanh âm rất nhẹ.




"Chu Tiền bối." Lục Truy vội vàng cản người, "Không bằng ta lại gọi thêm một chén đậu hủ hoa?"



"Đi gọi hắn xuống đây." Chu Đỉnh Thiên chỉ lên trên lầu.



"Ta đi sao?" Lục Truy vẻ mặt khổ sở, vẫn là từ bỏ đi, vạn nhất nhìn thấy cái gì không nên thấy thì sao, huống hồ nói không chừng sẽ bị đại đương gia đánh.



"Ngươi không đi ta đi." Chu Đỉnh Thiên đi lên lầu.



Mộc Thanh Sơn một bên cắn bánh bao, một bên hiếu kỳ duỗi cổ nhìn.



"Muốn ăn đến trong lỗ mũi." Thượng Vân Trạch lắc đầu.



Mộc Thanh Sơn nói: "Ta cũng muốn nhìn."



Thượng Vân Trạch mặt tối sầm: "Không được phép nhìn loại sự tình này !"



Mộc Thanh Sơn rầu rĩ Nga một tiếng.



Chỉ là muốn nhìn mà thôi.



Thượng Vân Trạch dở khóc dở cười, múc một muỗng cháo thổi nguội đút qua.



"Tiểu Liễu tử a !" Chu Đỉnh Thiên đẩy cửa phòng ra.



Ôn Liễu Niên sợ hãi kêu một tiếng, nháy mắt nhảy về trên giường.



Chu Đỉnh Thiên nhanh chóng đóng cửa lại, ám vệ tới chậm một bước cái gì cũng không thấy được, thế là thập phần khó chịu, sao tiền bối lại có thể như vậy, tự mình xem xong liền đóng cửa, chúng ta nhất định phải kháng nghị.



"Tiền bối?" Thấy sắc mặt hắn thay đổi đủ màu, Lục Truy cũng có chút buồn bực, đây là thấy cái gì, vừa nãy liếc một cái, hình như y phục đại đương gia rất chỉnh tề ngồi ở bên cạnh bàn, cũng không có LÀM nha.



Chu Đỉnh Thiên bình tĩnh xoay người xuống lầu: "Đi xuống, trở lại bàn ăn cơm."



Ôn Liễu Niên bọc chăn ngồi trên giường, vô cùng khiếp sợ nói: "Vì sao nghĩa phụ lại canh lúc ta chuẩn bị tắm rửa thì vào cửa?!"



Triệu Việt giúp hắn nhặt y phục trên đất lên, an ủi nói, "Cũng không phải chuyện lớn gì."



Thì biết là không phải chuyện lớn gì, thế nhưng rất dọa người a, còn tưởng là ai. Ôn Liễu Niên tim đập thình thịch.



Lần sau nhất định phải khóa cửa lại !