Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Chương 2 :

Ngày đăng: 17:28 19/04/20


Khi nghe câu hồi đáp “ý kiến của lãnh đạo” từ giám đốc bộ phận nhân sự, Lâm Thiển cảm thấy khá bất ngờ.



Ngoài bất ngờ, cô cũng hơi cảm động. Bởi vì lời nói của đối phương rất chân

thành: “Lâm tiểu thư, một khi đã cung cấp cho cô công việc này, Ái Đạt

chúng tôi sẽ không vì công ty tạm thời gặp khó khăn mà nuốt lời. Nếu cô

quyết định ở lại, mức lương và cấp bậc sẽ không thay đổi. Còn về chức vụ cụ thể, cần đợi khi nào CEO nhậm chức mới có thể xác định. Nếu cô không muốn ở lại công ty, chúng tôi cũng chúc cô tìm được công việc lý tưởng

hơn.”



Trong lúc giám đốc bộ phận nhân sự rời phòng đi tìm

lãnh đạo, Lâm Thiển đã dùng điện thoại di động lên mạng tra mọi tin tức

liên quan đến Ái Đạt. Vì vậy cô ngẫm nghĩ vài giây, thành khẩn trả lời:

“Cám ơn chị, tôi sẽ cân nhắc, ngày mai trả lời chị sau.”



Rời

khỏi Ái Đạt vẫn chưa đến mười hai giờ trưa, Lâm Thiển đi bộ về nhà, ăn

cơm bụi ở quán cơm nhỏ trước cổng khu chung cư. Sau đó cô lên nhà, mở

cửa sổ và bật nhạc. Cô đi ra ngoài ban công gọi điện cho Lâm Mạc Thần.



Bên Mỹ bây giờ là lúc thành phố mới lên đèn. Giọng nói trầm thấp của Lâm

Mạc Thần phảng phất mang một vẻ biếng nhác đặc biệt của vùng Manhattan

vang lên ở đầu kia điện thoại: “Cuộc điện thoại của em đến muộn hơn sự

tưởng tượng của anh.”



Lâm Thiển ủ rũ: “Hóa ra anh biết từ lâu rồi.”



Tình hình gần đây của Ái Đạt rầm rộ trên phương tiện thông đại chúng. Người

anh trai đang làm công việc đầu tư tài chính tại phố Wall của cô sao có

thể không biết?



Lâm Mạc Thần mặc comple màu xám đứng trước

bức tường kính ở tầng trên cùng tòa nhà cao chọc trời. Sau lưng anh là

nhân viên đang vùi đầu phân tích các con số và báo cáo đầu tư. Bên ngoài là ánh đèn rực rỡ như ánh sao, dòng sông Hudson được dãy nhà cao tầng ở hai bên bờ chiếu sáng lấp lánh, kéo dài về phía xa xa.



Anh cười khẽ một tiếng: “Em có dự định gì không?”



Lâm Thiển cất giọng rầu rĩ: “Dù sao em cũng không đi làm thuê cho anh.”



Lâm Mạc Thần hơi chau mày, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ: “Vậy hả? Em định đi đâu xin việc?”



Lâm Thiển đáp: “Em đang tính xem có nên ở lại Ái Đạt hay không?”



Xét một cách công bằng, dù hiện tại Ái Đạt lâm vào cảnh khốn cùng nhưng

“lạc đà gầy chết còn to hơn ngựa”, bọn họ có thể vực dậy hay không còn

là một ẩn số. Tuy nhiên, buổi tiếp xúc ngày hôm nay để lại cảm giác

không tồi cho cô.



“Em cảm thấy nếu cứ từ bỏ như vậy thì hơi đáng tiếc.” Lâm Thiển nói.



Lâm Mạc Thần ngước nhìn bầu trời đầy sao trên nóc tòa nhà cao tầng ở phía đối diện, anh ngõ nhẹ ngón tay xuống mặt bàn bên cạnh.



“Lâm Thiển.” Anh lên tiếng: “Cảm giác là thứ vô dụng nhất. Em là em gái của

anh, em nên dùng lý trívà phương thức khách quan để suy xét vấn đề mới

phải.”



Ngữ khí của anh hơi lạnh lùng, lộ vẻ ngạo mạn dạy bảo em gái.



Nhưng Lâm Thiển không để bụng mà “thuận nước đẩy thuyền”, cất giọng mềm mỏng: “Vâng. Vậy anh hãy phân tích khách quan giúp em, nơi đó có đáng để em ở lại hay không?”



Lâm Mạc Thần trầm lặng trong giây lát. Lâm Thiển hồi hộp chờ đợi.



“Có thể thử.” Anh từ tốn đưa ra câu trả lời.



Lâm Thiển cười tủm tỉm. Cô cũng không hỏi anh trai nguyên nhân sâu xa. Bởi

vì chắc chắn anh sẽ nói một loạt từ chuyên ngành như giá trị thực, lợi

ích thu được...chỉ khiến cô đau đầu.



Ở bên này, khóe miệng

Lâm Mạc Thần nhếch lên, anh bình thản lên tiếng: “Chủ tịch Ái Đạt Từ

Dung tuổi cao sức yếu, không còn quan tâm đến việc kinh doanh. Con trai

cả Từ Dĩ Dương ba năm trước qua đời vì tai nạn ô tô. Với tính cách của

Từ Dung, ông ta sẽ không thuê người ngoài một lần nữa. Vì vậy, người có

khả năng khả năng tiếp quản công ty nhất gồm: thứ nhất là Cố Diên Chi,

thứ hai là con trai riêng Từ Trừng Yến vẫn đang học ở bên Mỹ, thứ ba là

cậu con trai của người vợ trước, thân phận không rõ. Anh sẽ điều tra

thêm.”



Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thiển gác đầu vào cánh tay, dõi mắt về phương xa.



Một lúc sau, cô bị một cảnh tượng thu hút. Đó là chiếc xe tải quân đội màu

xanh chạy trên đường quốc lộ, dừng lại ở cổng tập đoàn Ái Đạt.



Mấy người lính mặc bộ đồ rằn ri đeo ba lô nhảy xuống xe. Chiếc xe tải

chuyển bánh, bọn họ đứng ngoài cổng một lúc. Nhanh chóng có người đi ra, dẫn bọn họ vào trong.



Bọn họ là bộ đội xuất ngũ?



Nhắc đến mới nhớ, cuộc gặp gỡ những người lính xuất ngũ ở Tây Tạng là chuyện tốt lành duy nhất đối với Lâm Thiển trong thời gian gần đây. Trong số

bọn họ, không biết có người nào đi làm ở Ái Đạt?



Lâm Thiển quyết định ở lại công ty này.



Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Thiển hoàn tất thủ tục nhận việc. Tiếp theo, cô

được dẫn đi gặp nhân vật trong truyền thuyết Cố Diên Chi.



Cả

công ty lan tỏa bầu không khí chán nản khó diễn tả. Vì vậy khi bước vào

phòng làm việc rộng lớn, bài trí xa hoa của vị lãnh đạo cao cấp này, Lâm Thiển khó tránh khỏi cảm giác mới mẻ.



Cố Diên Chi ngồi sau bàn làm việc màu tối sơn bóng loáng, cũng đang quan sát cô nhân viên mới trước mặt.



Rõ ràng đây là ứng cử viên chức vụ trợ lý của Lệ Trí Thành, không cần anh

ta gặp mặt. Nhưng tối qua Lệ Trí Thành đã đi Viện điều dưỡng thăm bố,

quẳng việc này cho anh ta. Hơn nữa, ông chủ trẻ “tiếc chữ như vàng” chỉ

truyền đạt một mệnh lệnh: “Tạm thời không công khai”.



Không công khai đương nhiên ám chỉ thân phận và sự xuất hiện của anh ở Ái Đạt.



Cố Diên Chi hỏi Lệ Trí Thành: “Tại sao?” Một khi tiếp quản tập đoàn, sớm

muộn cũng phải gặp gỡ toàn thể công nhân viên, công khai sớm hay muộn có gì khác biệt?




Báo cáo của Lâm Thiển đặt trong đống văn bản, được chuyển tới bàn làm việc

của Cố Diên Chi. Tập báo cáo nằm ở đó một thời gian cũng không ai sờ

tới. Mãi đến lúc trời tối, một bàn tay lớn rút riêng tập báo cáo của cô

ra ngoài, giở từng trang xem xét kỹ lưỡng.



Cố Diên Chi nổi nóng hai ngày nay, bây giờ mới thở hắt ra, nhưng tâm trạng của anh ta vẫn không thả lỏng chút nào.



Cho tới thời điểm này, các đối thủ cạnh tranh, gồm cả Tân Bảo Thụy và Tư Mỹ Kỳ đều giữ thái độ im lặng. Ái Đạt nên ứng phó sự việc này thế nào,

lãnh đạo cao cấp của công ty xảy ra tranh cãi lớn.



Có người kiến nghị nên chủ động đứng ra xin lỗi, nhận hết trách nhiệm.



Nhưng đa số cho rằng nên im lặng, bởi vì súng chỉ bắn trúng con chim thò đầu

ra ngoài. Dẫu sao bây giờ các công ty có thực lực mạnh hơn Ái Đạt cũng

đều làm vậy.



Là người phụ trách tạm thời trước khi Lệ Trí

Thành chính thức nhậm chức, bất kể quyết định ra sao, Cố Diên Chi cũng

phải đối diện với áp lực rất lớn.



Vừa ngoảnh đầu, anh ta liền bắt gặp Lệ Trí Thành đang ngồi ở ghế sofa, thần sắc rất tập trung.



Anh ta kéo cà vạt ném xuống bàn, đi tới hỏi: “Chú xem gì vậy?”



Lệ Trí Thành không ngẩng đầu.



So với vẻ trầm mặc khi mới đến công ty, bây giờ dường như Lệ Trí Thành đã

thích ứng với hoàn cảnh, thân hình cao lớn của anh tựa vào thành ghế một cách thư thái, đôi chân dài vắt chéo, tư thế rất thoải mái.



“Anh chưa đọc sao?” Anh từ tốn hỏi lại.



Cố Diên Chi ngồi xuống cạnh Lệ Trí Thành, lắc đầu: “Tôi không thích đọc

mấy thứ này. Đối với tôi, tin tức có giá trị nhất là phải dùng tai để

nghe, chứ không phải dùng mắt đọc. Một nhân vật dù quan trọng hay không, vô tình bộc lộ thông tin nhiều khi còn giá trị hơn cả trăm trang báo

cáo.”



Lệ Trí Thành không tỏ thái độ, tiếp tục dán mắt vào bản báo cáo. Thấy anh dùng bút khoanh một đoạn, Cố Diên Chi bỗng dưng có

hứng thú, cũng ghé sát đọc cùng.



Lướt qua một đoạn, anh ta hơi ngạc nhiên, sau đó ngoác miệng cười.



Bản báo cáo của Lâm Thiển đưa ra kiến nghị của cô về sự kiện lần này.



Quan điểm của cô là, Ái Đạt nên đứng ra xin lỗi và nhận trách nhiệm đầu tiên.



Phần trước của bản báo cáo đề cập đến những trường hợp điển hình, giải quyết nguy cơ thành công trong lịch sử ngành thương mại. Đồng thời, cô cũng

tiến hành phân tích tâm lý của người tiêu dùng. Về cơ bản, báo cáo rất

cụ thể, rõ ràng, đâu ra đấy.



Đoạn được Lệ Trí Thành khoanh tròn có nội dung như sau:



“Việc Ái Đạt là công ty đầu tiên đứng ra nhận lỗi sẽ khiến các đối thủ cạnh tranh càng rơi vào hoàn cảnh khó khăn.



Nếu không làm như chúng ta, bọn họ sẽ trở thành tiêu điểm công kích của dư

luận, phải đối diện với áp lực lớn hơn bây giờ gấp nhiều lần, sẽ là mục

tiêu trút sự phẫn nộ của người tiêu dùng.



Do đó bọn họ buộc phải làm theo chúng ta.



Nhưng dù bọn họ có xin lỗi đi chăng nữa, trong lòng người tiêu dùng, đối

tượng đầu tiên đứng ra nhận lỗi mới thật sự thành tâm thành ý, còn bọn

họ chỉ là kẻ bắt chước, hết cách nên mới phải làm vậy. Người tiêu dùng

sẽ giảm sút niềm tin vào bọn họ.



Các công ty đều thiệt hại về mặt kinh tế, nhưng đổi lại danh tiếng khác nhau. Ái Đạt có thể nhờ sự

kiện này, đánh vào đối thủ cạnh tranh một cách hữu hiệu.”



Cố

Diên Chi đứng thẳng người, sờ cằm: “Chưa bàn đến chuyện quan điểm của cô ta có lý hay không? Một cô gái trông có vẻ hiền lành, không ngờ cách xử lý công việc lại quyết liệt như vậy?” Nói xong anh ta cười tủm tỉm.



Lệ Trí Thành ở bên cạnh cũng mỉm cười. Anh đóng tập báo cáo, ném lên bàn uống trà.



Cố Diên Chi hỏi: “Chú định bao giờ lộ diện?”



“Đợi giải quyết xong vụ này, tôi sẽ tiếp quản công ty.”



***



Sáng sớm ngày hôm sau, một thông báo được gửi đến các phòng ban của Ái Đạt.



Công ty quyết định thành lập tổ công tác chuyên xử lý khủng hoảng lần này.

Tổ công tác gồm mười người, đều là cốt cán của các bộ phận quan trọng.

Lãnh đạo công ty cũng yêu cầu kể từ hôm nay trở đi, mọi người sẽ dọn vào ký túc của tập đoàn, sống và làm việc khép kín. Lâm Thiển, cái tên vẫn

còn xa lạ với nhân viên trong công ty nằm ở cuối danh sách.



Nhận được thông báo, Lâm Thiển liền về nhà lấy quần áo và đồ dùng cá nhân. Cô tranh thủ gọi điện cho Lâm Mạc Thần.



Phản ứng của Lâm Mạc Thần hết sức bình thản: “Bọn họ đang thử em.”



Anh cho rằng một nhân viên vừa mới vào làm việc, hơn nữa còn đến từ công ty đối thủ cạnh tranh, cho dù có tư chất tốt cũng không thể gia nhập tổ

công tác quan trọng như vậy. Chủ yếu là bọn họ muốn thử xem có thể dùng

được cô, liệu cô có phải là gián điệp của Tư Mỹ Kỳ hay không?



Lâm Thiển chẳng hề bận tâm, cô nói: “Cũng do bản báo cáo của em thu hút sự

chú ý của lãnh đạo, bằng không đến cơ hội được thử thách cũng chẳng có.

Binh đến tướng ngăn, nước lên đập chặn, cứ để bọn họ tha hồ “thả

ngựa”.”[1]



[1] Thời cổ các tướng quân cưỡi ngựa đánh trận, đứng

dàn hàng ngang đối địch với nhau, một khi khai chiến, sẽ thúc ngựa đánh

xáp lá cà. Vì thế cụm từ “thả ngựa” dùng để chỉ ý tiếp nhận sự khiêu

khích của đối phương, rằng ta đã chuẩn bị xong rồi, ngươi hãy chịu chết

đi.



Nghe lời nói cao ngạo của em gái, Lâm Mạc Thần cười

cười. Anh cất giọng điềm tĩnh: “Một tập đoàn lớn suy sụp nhanh như vậy,

không biết chừng nội bộ Ái Đạt tồn tại gián điệp cũng nên. Doanh nghiệp ở trong nước, chuyện gì cũng có thể làm ra, em hãy cẩn thận đấy.”