Thời Thượng Tiên Sinh
Chương 100 : Ngoại truyện 2 – Nhật kí quay phim (2)
Ngày đăng: 21:42 18/04/20
Do thôn nhỏ này rất khép kín, người dân trong thôn chỉ tò mò về đoàn làm phim chứ không có làm ra mấy hành vi mà fan cuồng hay làm, vì thế không gây phiền nhiễu gì nhiều.
Tô Nặc rất thích tình trạng hiện tại, mỗi ngày đều có thể kết thúc công việc sớm hơn thường lệ, sau đó kéo Đới An chạy đông chạy tây, đôi khi còn chạy đến nhà người dân trong thôn uống vài hớp trà hoặc ăn vài thứ do họ tự trồng, phải nói là rất thư thái.
“Thật ra ở lại đây luôn cũng không tệ.” Một buổi tối nọ, sau khi ăn uống no nê, hai người leo lên nóc nhà nằm ngắm trăng với nhau, Đới An nhịn không được cảm thán.
“Không được.” Tô Nặc lên tiếng cự tuyệt, tuy rằng đồ ăn ở đây rất ngon nhưng sao mình có thể bỏ mặc chồng đẹp trai của mình! Sau khi quay xong phải lập tức rời khỏi đây! Vì vậy phải tranh thủ thời gian ăn thật nhiều!
“Ngày mai chúng ta tới nhà ai ăn đây?” Khi đề cập đến vấn đề này, Tô Nặc trở nên rất nghiêm túc.
“. . . . Nhà thím Trương ở đầu thôn được không?” Đới An đề nghị, “Hôm nay tôi mới đi ngang qua, tình cờ nhìn thấy thím ấy đang nhào bột mì và thái rau, chắc thím ấy định hấp bánh bao cải trắng.”
“Quyết định vậy đi.” Nghĩ đến chiếc bánh bao thơm ngon kia, tâm tình của Tô Nặc tốt lên hẳn.
“Khụ khụ!” Chung Ly Phong Bạch đột nhiên như bóng ma xuất hiện ở cầu thang.
“Á!” Đới An bị dọa giật bắn mình.
“Không có gì thì đừng làm ra vẻ như bắt gặp người khác làm chuyện xấu có được không!” Tô Nặc bất mãn nhìn đạo diễn Chung, cư nhiên dám dọa ái phi của trẫm sợ!
“Tôi muốn gọi điện thoại.” Chung Ly Phong Bạch lạnh lùng nói.
“Thì anh cứ gọi đi.” Tô Nặc nằm xuống nóc nhà, còn nhấc một chân đặt lên chân kia lắc lắc.
“. . . . .” Đối với hành vi không biết điều của Tô Nặc, Chung Ly Phong Bạch bình tĩnh nói, “Ngày mai tôi định cho cậu và Khâu Tử Ngạn diễn một màn hôn lưỡi ướt át.”
Mẹ nó, đúng là quá hèn hạ! Tô Nặc tức giận ngồi dậy, “Cục điện ảnh nhất định sẽ không duyệt mấy cảnh đó!”
“Thì sao? Tôi quay mình tôi coi.” Biểu tình của Chung Ly Phong Bạch rất bình tĩnh.
. . . . .
Tại sao lại có thứ đạo diễn biến thái thô bỉ như anh ta chứ!?
Tô Nặc còn định lên tiếng tranh luận với đạo diễn Chung, nhưng may là Đới An đã tha hắn đi, đây chính là thời điểm để người đại diện phát huy tác dụng!
Chung Ly Phong Bạch đứng lên một cái ghế, bấm số điện thoại của Mục Thu.
Tuy tư thế này nhìn rất ngu nhưng thật sự không còn cách nào khác! Mấy ngày nay đạo diễn Chung đã đi một vòng để khảo sát, tín hiệu trên nóc căn nhà này là tín hiệu tốt nhất, ở đây không có vật gì cản trở sóng điện thoại, nếu đứng lên ghế thì hiệu quả càng tốt hơn.
Đúng là không dễ dàng chút nào.
“Bảo bối.” Mục Thu nhanh chóng bắt điện thoại.
“Đừng kêu tôi bằng cái tên ghê tởm như vậy!” Chung Ly Phong Bạch ghét bỏ nói.
“Đêm nay tôi sang phòng kế bên ngủ!” Đới An thận trọng nói.
“Tại sao?” Tô Nặc bất mãn hỏi, trong hoàn cảnh không có gì để giải trí này, hai người ngủ cùng nhau mới có thể tám để giải khuây chứ!
“Bởi vì tối qua sau khi ngủ say, cậu ôm tôi rồi còn gọi tôi là chồng!” Trong giọng nói của Đới An tràn ngập oán niệm.
Má ơi!
Cho dù da mặt có dày cỡ nào, Tô Nặc vẫn cảm thấy xấu hổ.
Không ngờ mình lại đói khát đến vậy!
Đúng là quá đáng sợ.
Ngày hôm sau lịch trình quay phim vẫn tiến hành như cũ, Chung Ly Phong Bạch ngồi ở ghế đạo diễn, xem Khâu Tử Ngạn và Tô Nặc diễn cảnh đối đầu nhau.
“Mau đưa nó ra đây!” Một vị tướng quân mặc chiến bào màu bạc hùng hổ nói, trông cực kì oai phong.
“Ngươi nói đưa thì ta phải đưa sao?” Hắc y nam tử cười khẽ, đuôi lông mày và khóe mắt nhếch lên đầy quyến rũ.
“Cắt!” Chung Ly Phong Bạch kêu ngừng diễn, “Nặc Nặc, cậu là minh chủ võ lâm lạnh lùng đó!” Chứ không phải là yêu tinh chuyên đi dụ dỗ người khác ở kĩ viện! Tại sao cậu lại cười dâm đãng như vậy! Tôi muốn cậu biểu hiện thái độ khinh thường triều đình chứ không phải muốn cậu đi quyến rũ mệnh quan triều đình!
Đương nhiên những câu sau đạo diễn Chung chỉ có thể gào thét trong lòng, ở trước mặt mọi người, hắn vẫn biết giữ đúng chừng mực!
“Nghỉ ngơi một lát đi.” Hôm nay trời hơi nắng, nhân viên phục vụ lấy đồ uống ướp lạnh phát cho mọi người.
“Tại sao quần áo của Khâu Tử Ngạn lại uy phong hơn của tôi?” Nhân lúc rãnh rỗi, Tô Nặc lại bất mãn lên án.
“Bởi vì hắn là mệnh quan triều đình, đương nhiên phải trông màu mè một chút.” Đới An giúp Tô Nặc lau mồ hôi, “Chúng ta không thể màu mè như thế, nhìn rất quê mùa!”
“Nhưng tôi muốn thêu thêm con hổ lên trang phục của tôi!” Tô Nặc buồn bực nói.
“Bây giờ chúng ta đang ở trên núi, muốn đổi quần áo phải chờ xuống núi đã.” Đới An an ủi.
“Còn nữa, cổ áo của bộ y phục này quá rộng!” Tô Nặc tiếp tục khiếu nại, gần như lộ hết cả xương quai xanh ra ngoài, trông cứ như con gái vậy!
Đới An im lặng không trả lời, lấy cho hắn li kem.
Thật ra chuyện để lộ xương quai xanh này có lí do riêng của nó, ngày xưa có một diễn đàn nổi tiếng tổ chức cuộc bình chọn “Bạn thích bộ phận nào nhất trên cơ thể của các nghệ sĩ”, Tô Nặc được vô số fan cuồng bình chọn là có xương quai xanh tinh xảo và gợi cảm nhất! Đương nhiên trong đó còn có một hạng mục bình chọn khác dành cho Khâu Tử Ngạn, tất cả mọi người đều không hẹn mà gặp cùng bình chọn hắn có cơ bụng nam tính nhất.
Tô Nặc từng nổi điên vì chuyện này một thời gian!
Vì thế nhất định không thể nói!