Thời Thượng Tiên Sinh

Chương 109 : Ngoại truyện 11

Ngày đăng: 21:42 18/04/20


Nhật kí quay phim (11)



“Chắc do hôm qua khi tắm bị té, không cẩn thận đụng trúng vết thương.” La Lực đỡ Đới An lên giường, “Để tôi tìm bác sĩ đến kiểm tra cho cậu.”



Tại sao mình lại xui xẻo như thế!



Ái phi rơi lệ đầy mặt!



Mà hậu quả của chuyện này chính là — Đới An không thể không cùng La Lực đến chỗ đối diện bệnh viện, ừm, là một khách sạn.



Do sức chứa của bệnh viện có hạn, loại vết thương nhỏ này hiển nhiên không đáng chiếm một phòng bệnh sang trọng! Điều kiện của phòng bệnh thường lại không tốt, vì thế La Lực quyết định đi thuê khách sạn, dù sao cũng gần bệnh viện, qua lại kiểm tra rất tiện.



“Anh đỡ tôi xuống ngân hàng dưới lầu được không?” Đới An nói, “Tôi rút tiền trả cho anh.”



“Bốn trăm ngàn phải không?” La Lực nói cứ như đúng rồi.



Đới An: . . . . . .



“Không có tiền thì không cần gấp, sau này mỗi năm trả tôi hai mươi ngàn, hai mươi năm là thanh toán xong.” La Lực an ủi, “Tôi sẽ không tính tiền lãi.”



“Ngủ ngon!” Đới An kéo chăn trùm đầu.



La Lực dùng ngón tay chọc chọc bụng hắn, cảm thấy rất thú vị.



“Dừng lại ngay!!” Đới An thẹn quá thành giận! Sao lại có người phiền phức như thế!?



“Mới tám giờ tối, ngủ ngon cái gì.” La Lực tựa lưng vào bên cạnh, bật tivi lên, “Có vụ xì-căng-đan của ngôi sao nào không? Kể tôi nghe đi.”



Đàn ông con trai gì mà nhiều chuyện quá vậy! Đới An lắc đầu, “Không thể trả lời!”



“Sao cậu đối xử kém thân thiện với tôi thế?” La Lực xoa xoa đầu ái phi, “Nhìn từ góc độ nào đi nữa, tôi cũng là ân nhân cứu mạng của cậu mà!”



“Làm ơn đừng tùy tiện tâng bốc bản thân mình lên cao như vậy!” Đới An buồn bực liếc hắn một cái!



“Dù sao cũng rảnh rỗi không có gì làm, ngày mai chúng ta cùng đến phim trường được không?” Sau mấy phút đồng hồ, La Lực tiếp tục mời.



“Chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ đến việc trở về công ty làm việc sao?” Đới An dùng ánh mắt mong chờ nhìn hắn.



“Vất vả lắm mới có thể chạy đến đây.” La Lực từ chối thẳng thừng, “Có chết cũng không về!”



. . . . . .



Tại sao công ty của anh vẫn chưa phá sản!?



Ái phi gào thét trong lòng!



Ngoài trời bắt đầu đổ mưa to, hai người tựa vào đầu giường, cùng nhau xem TV nhỏ của khách sạn!



Bởi vì thật sự không còn việc nào khác để làm!



“Tôi đi toilet.” Đới An đưa hạt dưa trong tay cho La Lực.



“Có cần tôi đỡ cậu không?” La Lực hỏi.



Tất nhiên là không! Đới An khập khiễng đi về phía toilet!
Đới An mở đèn đầu giường sáng lên một chút, hi vọng La Lực có thể tỉnh lại!



Nhưng điều này không hề xảy ra!



Vì vậy ái phi đành phải sợ hãi lết về phía toilet, ánh đèn mờ ảo kia thật sự rất kích thích trí tưởng tượng, những hình ảnh máu me trong bộ phim lúc sáng ùn ùn xuất hiện trong đầu, ái phi có cảm giác mình sắp tè ra quần!



“Cậu. . . . Đi. . . . Đâu. . . .” Trong tình huống kinh hãi như thế này, sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói run rẩy, thật sự quá khinh khủng!



“Á!!!!!!” Ái phi thét chói tai!



“Không sao chứ?” La Lực nhanh chóng bước xuống giường đỡ hắn.



“Vừa rồi là sao!” Ái phi nói không nên lời!



“Vừa rồi tôi định hỏi cậu có cần tôi đỡ đi toilet không.” La Lực vô tội nói, “Chưa gì cậu đã hét ầm lên!”



“Sao giọng nói của anh lại biến thành như vậy?” Ái phi vẫn chưa hoàn hồn! Giọng nói y như từ dưới lòng đất truyền lên!



“Lúc đó chưa tỉnh ngủ, cổ họng hơi khàn là chuyện bình thường.” La Lực đưa ra một chuỗi lí do!



“Mau đỡ tôi đi toilet.” Ái phi đã không còn sức để ý xem hắn cố ý hay vô ý, đã hơn hai mươi tuổi rồi, nhất định không thể tè ra quần!



Sờ soạng tấm lưng đổ đầy mồ hôi lạnh của ái phi, hiếm khi La mặt sẹo mới cảm thấy. . . . Áy náy?!



Lá gan hơi nhỏ, dọa dữ quá sẽ xảy ra chuyện.



La Lực đứng bên ngoài toilet sờ sờ cằm, ngẫm nghĩ.



Hai phút sau, ái phi vẫn chưa đi ra!



“Không sao chứ?” La Lực gõ cửa.



Nhưng Đới An không có trả lời! Bởi vì hắn đang dùng vẻ mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm bồn cầu!



Bởi vì hắn phát hiện mình tiểu không được!



Đúng là hù chết người!



La Lực dứt khoát mở cửa bước vào.



“A!” Đới An bị dọa nhảy dựng, “Anh vào đây làm gì!?”



“Sợ cậu ngất.” La Lực buồn bực nói, “Sao lại ở đây nhìn chằm chằm bồn cầu?”



“Ai cần anh lo! Đi ra ngoài ngay!” Đới An xấu hổ muốn chết, muốn giấu ái phi nhỏ của mình đi!



“Tuyết tiền liệt không tốt?” La Lực nói chuyện vô cùng khiếm nhã!



Đới An rất muốn cầm dép lê đập vào mặt hắn!



Trận đi tiểu này thật sự rất trắc trở! Ba phút sau, La Lực tựa người vào đầu giường xem tivi, rốt cuộc Đới An cũng thành công giải quyết vấn đề, uể oải nằm trên giường suy tư, chẳng lẽ mình phải đến khoa nam một chuyến thật sao?



Buồn đến sắp khóc luôn rồi có được không!