Thời Thượng Tiên Sinh
Chương 43 :
Ngày đăng: 21:40 18/04/20
“Em đừng đi!” Mục Thu giữ chặt Chung Ly Phong Bạch, y hệt diễn viên nam chính trong phim tình cảm, thâm tình hết chỗ nói!
Chung Ly Phong Bạch cảm thấy đau đầu, “Trễ lắm rồi.”
“Anh thật sự thích em.” Tuy rằng xỉn quắc cần câu nhưng Mục Thu vẫn không quên lời thoại!
“Chúng ta không hợp nhau.” Chung Ly Phong Bạch vỗ vỗ mặt hắn, “Anh uống nhiều quá, mau đi ngủ đi.”
“Anh biết anh không xứng với em.” Mục Thu rì rầm, “Anh không có đọc nhiều sách.”
Chung Ly Phong Bạch sửng sốt.
Mục Thu nhíu mày, tay vẫn nắm chặt hắn, thật sự rất kiên quyết!
“Rốt cuộc anh thích tôi ở điểm nào?” Đi không được, Chung Ly Phong Bạch đành phải ngồi bên cạnh hắn thở dài.
“Anh yêu em.” Mục Thu nói chắc như đinh đóng cột, sau đó nhếch miệng cười tươi rói, “Anh muốn ngủ với em!”
Chung Ly Phong Bạch 囧囧, thật sự rất muốn cho hắn một bạt tai! Nhưng chưa đợi Chung Ly Phong Bạch hành động, Mục Thu đã tự mình bò dậy!
“Anh muốn làm gì!” Trong lòng Chung Ly Phong Bạch lập tức rung chuông báo động.
“Cứng rồi!” Hai mắt Mục Thu mơ mơ màng màng, ngoài ra còn có chút tủi thân.
Chung Ly Phong Bạch hít một hơi thật sâu, uống rượu say mà cũng còn cương được, đúng là cầm thú mà! Vì thế hắn tức giận nói, “Có muốn tôi tạt xô nước đá vô chỗ đó không?!”
Mục Thu nhào lên trên giường, ôm gối vui vẻ nói, “Cái này mềm nè.”
. . . . .
Đạo diễn Chung dở khóc dở cười, tiến lên đắp chăn cho hắn.
Tổng giám đốc Mục ngủ đến bất tỉnh nhân sự, vô tình bỏ qua sự dịu dàng hiếm có của Chung Ly Phong Bạch.
Đúng là quá đáng tiếc!
Là một chàng trai nghệ thuật nhạy cảm, sau khi trải qua chuyện khổ sở này, đạo diễn Chung hiển nhiên không còn buồn ngủ. Vì vậy sau khi giải quyết xong Mục Thu, Chung Ly Phong Bạch trở về phòng sách mở máy tính, nhập tên Mục Thu vào thanh tìm kiếm.
“Anh hai em muốn ăn cà rốt!”
“Nói.”
“Lúc em xuỵt xuỵt không cẩn thận xuỵt vào quần!”
. . . . .
“Anh hai em muốn ăn cà rốt!”
“Nói.”
“Em làm tóc Vương Tiểu Hoa dính vào kẹo cao su trên bàn!”
. . . . .
“Anh hai em muốn ăn cà rốt!” Vui vẻ nhún nhảy.
“Em sắp mười tám tuổi rồi!” Nghiến răng nghiến lợi.
“Em muốn một cái máy tính mới!” Khuôn mặt tràn ngập chờ mong.
Hàn Uy nâng trán, “Đưa tên loại cho anh.”
Tô Nặc vui vẻ đưa giấy ghi chú cho hắn.
. . . . .
Mười mấy năm qua, Hàn Uy đã đạt đến trình độ nghe thấy cà rốt là đau đầu.
“Yêu cầu lần này của em dễ làm lắm!” Tô Nặc ngồi trên giường bệnh cam đoan.
“Nói đi.” Hàn Uy cảm thấy buồn cười.
“Sau khi xuất viện em muốn về nhà mình ở.” Tô Nặc ngoan ngoãn nói, sau đó rít gào trong lòng anh nhất định phải đồng ý, không được làm ảnh hưởng chuyện yêu đương của em!