Thời Thượng Tiên Sinh

Chương 45 :

Ngày đăng: 21:41 18/04/20


Câu trả lời của Đường Tiểu Ngữ y như dự đoán, “Hàn Uy.”



“Hàn Uy?” Khâu Tử Ngạn nhíu mày, “Sao cậu lại đắc tội với hắn?” Một cậu nhóc vừa mới bước ra đời, bất kể xét theo thời gian, địa vị hoặc bối cảnh cũng không có khả năng quen biết người như Hàn Uy.



“Anh biết anh ta?” Đường Tiểu Ngữ kinh ngạc.



“Giới giải trí hỗn tạp, thỉnh thoảng cũng nghe nói một vài chuyện.” Khâu Tử Ngạn hỏi, “Cậu và hắn xảy ra xung đột?”



“Cũng không hẳn là xung đột, lúc anh Hàn tìm tôi bắt bọn gian lận, hai lần đầu chúng tôi hợp tác rất tốt, sau đó đã xảy ra chuyện.” Nhắc tới chuyện này, tâm tình của Đường Tiểu Ngữ hơi chùng xuống.



“Xảy ra chuyện gì?” Khâu Tử Ngạn hỏi.



“Tôi cố ý thả một tên.” Đường Tiểu Ngữ nhìn hắn, “Sau đó bị anh Hàn phát hiện, anh ta tìm tôi khắp nơi. Bắt tôi trong bệnh viện cũng là những người đó, có điều không biết tại sao nửa đường bọn họ lại đột nhiên thả tôi.” Thường thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, tuyệt đối không chỉ đánh một trận rồi bỏ qua.



“Trừ lần đó ra, cậu có còn gây thêm phiền toái nào nữa không?” Khâu Tử Ngạn hỏi.



Đường Tiểu Ngữ lắc đầu, “Không có.”



Khâu Tử Ngạn thở phào nhẹ nhõm, “Không có là tốt rồi, chuyện này cứ giao cho tôi giải quyết.”



“Anh?” Đường Tiểu Ngữ giật mình, “Nhưng anh đâu có quen biết anh Hàn.”



“Tôi không quen.” Khâu Tử Ngạn xoa đầu cậu ta, “Nhưng mà có thể thử một lần.”



“Anh không cần nhúng tay vào việc này, tôi tự giải quyết được.” Đường Tiểu Ngữ không muốn hắn dính thêm rắc rối.



“Tôi nói rồi, giới giải trí phức tạp lắm, vốn chẳng sạch sẽ gì đâu.” Khâu Tử Ngạn cười cười, “Tôi có chừng mực, đừng lo.”



“Nhưng mà ——”



“Sao có nhiều nhưng mà vậy.” Khâu Tử Ngạn cắt lời cậu ta, “Cố gắng dưỡng thương, sức khoẻ quan trọng hơn.”



“Anh không cần đối xử tốt với tôi như vậy.” Đường Tiểu Ngữ cảm thấy khó xử.




“Đúng vậy!” Tô Nặc giận thật rồi!



“Không tham gia càng tốt, ở nhà nghỉ ngơi thêm.” Hàn Uy đưa thuốc cho hắn.



Tô Nặc tức giận ném thuốc vào miệng nhai ken két, đúng là nam tính không thể tả!



Hàn Uy bưng ly nước đứng cứng ngắc tại chỗ.



“Má ơi đắng quá!” Tô Nặc rốt cuộc cũng tỉnh lại, nhổ hết thuốc ra!



Hàn Uy dở khóc dở cười, đưa nước cho hắn súc miệng, “Sao em ngốc quá vậy.”



“Dám tự tiện huỷ bỏ công việc của người ta!” Tô Nặc vô cùng mất hứng!



“. . . Em muốn đi đến vậy sao?” Hàn Uy xoa đầu em trai.



Dĩ nhiên rồi! Tô Nặc dùng sức gật đầu.



Hàn Uy nhận ly nước trong tay hắn, xoay người đi vào nhà bếp.



“Bây giờ anh lại muốn cậu ta tham dự hoạt động?!” Jason nổi điên, “Có phải anh cố tình chơi tôi không!”



“Cậu cảm thấy tôi rỗi hơi như vậy sao?” Hàn Uy bực mình.



“Chứ còn gì nữa!” Jason trả lời một cách mỉa mai.



“Tóm lại cảm ơn nhiều.” Hàn Uy nói một câu ngắn gọn, sau đó liền cúp điện thoại!



Cảm ơn cái con khỉ, tôi không muốn giúp anh chút nào hết! Jason vô cùng phiền não, sao mình lại quen biết cái tên này chứ!



Đúng là thứ dân côn đồ mắc dịch!