Thời Thượng Tiên Sinh

Chương 7 : Ghép đôi và tiểu thuyết cẩu huyết. .

Ngày đăng: 21:40 18/04/20


*cẩu huyết: chỉ những tình tiết đi theo lối mòn, lặp đi lặp lại



Trước cửa Starbucks, người đại diện rướn cổ mỏi mắt chờ mong, vất vả lắm mới nhìn thấy xe Tô Nặc chạy tới đây.



“Đang yên lành sao đột nhiên lại bỏ chạy.” Mở cửa xe ngồi vào, người đại diện thật buồn bực.



“Bởi vì vừa rồi tôi hăng hái làm việc nghĩa, cứu một người!” Tô Nặc vô cùng tự hào.



Người đại diện không nói gì nhìn hắn, “Không muốn trả lời thì thôi, đừng thêu dệt một cái cớ giả dối vậy chớ.” Sao không nói cậu đi cứu Trái đất luôn đi.



“Thật mà.” Tô Nặc nóng nảy, “Anh tin tôi đi.”



“Được rồi được rồi, mau chạy xe tới chỗ bóng râm, chúng ta ăn một chút.” Người đại diện hiển nhiên không muốn bàn vấn đề này với hắn nữa, “Nếu không móng heo nguội bây giờ.”



Mẹ nó móng heo mà nguội thì khó ăn lắm! Dân ăn hàng chân chính sao có thể để chuyện này xảy ra! Không thể được! Vì thế Tô Nặc quyết định ngừng tranh luận, đánh tay lái đậu xe ở ven đường, sau đó vui vẻ nhận hộp đồ ăn.



Móng heo được cắt thành từng miếng, phía trên còn rắc hạt tiêu, rau thơm, và hạt mè, mùi thơm ngào ngạt xông vào mũi làm hắn chảy nước mũi, quả thật chính là ngàn vàng khó mua trong truyền thuyết!



“Không biết ông chủ tiệm này có nhận học trò không ta.” Tô Nặc vừa phồng má dùng sức nhai nuốt vừa biểu đạt khát khao trong lòng, hai mắt rưng rưng.



Người đại diện đau đầu, “Sao mỗi lần ăn món gì ngon cậu đều nảy sinh ý tưởng kì lạ muốn làm học trò người ta vậy?!” Người bình thường nhiều nhất chỉ nghĩ sau này thường xuyên đến ăn thôi!



“Bởi vì cho người ta cá, không bằng cho người ta cần câu!” Tô Nặc nghiêm túc nói.



Quả nhiên là suy nghĩ của dân ăn hàng. . . Đới An tiên sinh rút khăn tay ra, dở khóc dở cười giúp hắn lau miệng.



Bởi vì yêu nghiệt Tô hăng hái làm việc nghĩa nên về trễ một chút, lúc hai người lái xe về tới nơi thì đã trễ nửa tiếng.



“Thật sự xin lỗi.” Người đại diện chân thành xin lỗi, “Thân thể Nặc Nặc không thoải mái nên tôi để cậu ấy ngủ trên xe một lát.” Xạo hết chỗ nói, thật ra vì ăn không ngừng được nên mới về trễ!



Danh tiếng và quan hệ của Tô Nặc với mọi người trong giới cũng không tệ, vì vậy mọi người đều tỏ vẻ không sao.



Đại minh tinh tới muộn, chuyện ngày thường ở huyện ấy mà!



Chủ đề chụp ảnh buổi chiều là nét đẹp gia đình, bởi vì da Tô Nặc rất trắng nên nhà thiết kế đã chọn cho hắn một bộ quần áo ở nhà màu xanh nhạt, trông rất thanh lịch và sạch sẽ.
Vào ban đêm, trang web nào đó đăng một truyện dài ——《Loạn thế tình triền, phúc hắc vương gia yêu tiểu quan》! Cái này hẳn là do mấy cô gái trong tổ chụp ảnh hợp tác viết!



*tiểu quan: nam kĩ



Do xung đột nội chiến, thái tử Tây Nam Tô Nhu Nhu bị gian thần hãm hại, phải sống lang bạc tới vương đô phồn hoa. Thời vận không tốt số mệnh bấp bênh, không chỉ bị trộm mất túi tiền mà còn bị bọn buôn người tàn nhẫn bán vào tiểu quan quán!



Đúng là xui không còn gì để nói!



Tú bà nhìn thấy tuyệt sắc giai nhân như thế, nhất thời tâm hoa nộ phóng, lập tức treo bài tử, triệu tập vương tôn công tử trong thành đến ủng hộ! Sau đó sai người tìm Vương thợ may nổi tiếng nhất trong thành, may cho Tô Nhu Nhu một bộ sa y đỏ thẫm, phối hợp với da thịt trắng nõn trông rất quyến rũ!



*tâm hoa nộ phóng: như mở cờ trong bụng



“Ta chỉ bán thân, không bán nghệ!” Tô Nhu Nhu cầm kéo nhắm thẳng vào yết hầu, hai mắt rưng rưng, nói, “Nếu không ta sẽ chết tại đây!”



Tú bà sung sướng vỗ đùi, “Ngươi cứ yên tâm, tuyệt đối không cho ngươi bán nghệ!”



“Thật sao?” Tô Nhu Nhu chần chừ, cảm thấy sự tình hình như quá thuận lợi rồi, sau khi suy nghĩ kĩ lại, lập tức hoảng hốt nói, “Không đúng không đúng, vừa nãy nói sai rồi, ta chỉ bán nghệ thôi!”



“Vậy à?” Tú bà cười lạnh vỗ vỗ tay, vài gã đàn ông ngực trần cường tráng đi đến, trên tay cầm chổi lông gà và roi trúc, còn dắt theo một con chó săn. Tô Nhu Nhu lập tức biến sắc, hai mắt trợn trắng hôn mê bất tỉnh.



Mảnh mai quá chừng, thật khiến người ta cảm thấy thương tiếc.



“Tiểu bảo bối, ngoan ngoãn tách chân ra, cho bổn vương xem cúc của mỹ nhân một chút nào!” Âu Dương vương gia cười tà mị, xé quần lụa mỏng của Tô Nhu Nhu.



. . . . .



Ấy khoan đã, hình như thiếu một đoạn thì phải, tại sao vừa ngất xỉu liền chuyển ngay đến cảnh lên giường với vương gia, đúng là không khoa học gì cả! Tô Nặc cảm thấy thật buồn bực, di chuyển chuột quay lại trang trước tìm thêm lần nữa.



Sự thật cẩu huyết như vậy đấy, nhóm chị em post bài lên diễn đàn, đúng lúc lại là nơi mà người mẫu Tô thường xuyên vào xem —— bởi vì nơi này không chỉ có chuyện bát quái giải trí mà còn có chuyện gia đình, chuyện lá cải tào lao, còn có tiểu thuyết nhiều kì, cực kì cực kì náo nhiệt!



Vì thế khi nhìn thấy truyện nhiều kì mới ra, Tô Nặc quyết đoán nhấp chuột vào, xem một cách say sưa.



_________________