Thời Thượng Tiên Sinh

Chương 71 :

Ngày đăng: 21:41 18/04/20


Nằm trong spa rất buồn chán, vì thế đây chính là lúc thích hợp để xem Loạn thế tình triền!



Tô Nặc nằm trên giường, hưng phấn lấy di động ra.



Tác giả thật sự đã cập nhật trở lại, phải nói là vừa dài vừa chất lượng!



Loạn thế tình triền, các bạn nghĩ trọng điểm là tình triền?



Sai! Trọng điểm chính là loạn thế!



*乱世情缠 (Loạn thế tình triền) -> 乱 (hỗn loạn), 世 (thế giới), 情 (tình yêu), 缠 (triền miên/dây dưa). Ý nói trọng điểm là thế giới hỗn loạn chứ không phải là tình cảm.



Đúng là nằm ngoài dự đoán của mọi người!



Sau khi Tô Nhu Nhu và Âu Dương Kim Long hóa giải hiềm khích lúc trước, hai người bắt đầu sống những ngày tháng hạnh phúc vui vẻ, trong lâu đài sẽ thường xuyên truyền ra tiếng cười như chuông bạc làm cho quần chúng vừa hâm mộ. . . Vừa ghen tị!



Nhóm người theo đuổi Tô Nhu Nhu hận đến nghiến răng nghiến lợi, thử hỏi tiểu nhân nhi trong sáng mảnh mai mềm mại như thế, ai sẽ cam tâm trơ mắt nhìn hắn bị người khác độc chiếm?!



Vì thế trong một đêm mưa gió mịt mù, Tô Nhu Nhu đột nhiên mất tích! Hệt như giọt mưa rơi xuống hồ nước, không để lại chút dấu vết nào!



“Bất cứ giá nào cũng phải tìm Nhu nhi trở về!” Âu Dương Kim Long bị lửa giận thiêu đốt lí trí, cơ thể hắn đột nhiên kéo dài gấp mấy lần, quần áo hóa thành tro tàn, lộ ra vảy rồng chói mắt màu vàng!



Hắn biến thân rồi!



Cự long mang theo oán hận xông thẳng lên trời, phá vỡ quỹ đạo thời gian, bàn quay vận mệnh nghịch chuyển, chín cung tinh sát tử vi lệch vị trí, nhân giới nổi lên chiến tranh khắp nơi, núi non rung chuyển, sinh ly tử biệt, vô cùng thê thảm!



“Ha ha.” Tô Nặc nhịn không được bật cười, không đồng tình tí nào.



“Sao thế?” Đới An tò mò sáp tới.



“Không có gì.” Tô Nặc nhanh chóng khôi phục vẻ mặt nghiêm túc. Cái chuyện xem tiểu thuyết ba xu không có khí chất này nhất định không thể cho người khác biết! Kể cả Đới An cũng không!



“Nặc Nặc.” Âu Dương Long gọi điện thoại qua, “Tối nay muốn ra ngoài ăn cơm không?”



“Tối nay em. . . A! Nhột!” Tô Nặc bị chọt trúng huyệt vị, nhịn không được hét một tiếng!



Âu Dương Long sửng sốt, “Em đang làm gì đấy?”



“Spa.” Tô Nặc trả lời, sau đó bất chợt nảy sinh cảm giác bà chủ gia đình! Ông xã đi làm kiếm tiền còn mình lại lười biếng ở nhà xem tiểu thuyết, đúng là vừa 囧 vừa kinh hãi!



Tất cả chỉ vì công việc thôi! Tô Nặc âm thầm thanh minh cho bản thân!



“Có muốn anh tới đón em không?” Âu Dương Long hỏi.



“Không cần đâu.” Tô Nặc nhìn thời gian, “Chắc không còn kịp rồi, em đi ăn với Đới An là được, có thể sẽ về muộn một chút.”



Loại đối thoại này mới ân ái làm sao! Tương kính như tân cử án tề mi*, hạnh phúc quá đi mất!



*Vợ chồng coi nhau như khách quý, tôn trọng lẫn nhau để giữ gìn hạnh phúc.



Âu Dương Long cúp máy, sau đó gọi điện thoại cho Mục Thu.



“Tìm tôi đi ăn cơm?” Mục Thu bạc bẽo nói, “Không rảnh.”



“Đang bận gì vậy?” Âu Dương Long thuận miệng hỏi.



“Gần đây sắp mở cửa hàng mới, bận rộn lắm.” Mục Thu nghiêm túc nói.



“Anh đừng sờ eo tôi!” Chung Ly Phong Bạch hét ầm lên.
“. . .”



Đúng là hết biết nói gì!



Còn bên này, Tô Nặc hiển nhiên là người khỏe nhất! Bởi vì hắn không cần lo bị đại ca xã hội đen tìm đến, cũng không cần lo chuyện công khai! Sự nghiệp thành công gia đình hạnh phúc, phải nói là vô ưu vô lo!



“Em về rồi!” Chín giờ tối, Tô Nặc mang theo bao lớn bao nhỏ kích động chạy về nhà, vừa mở cửa liền nhìn thấy giám đốc đẹp trai cầm một củ cà rốt đứng trong phòng khách.



“. . . Món ăn vặt của anh thật lành mạnh.” Tô Nặc khen ngợi.



“Gâu!” Không đợi Âu Dương Long lên tiếng, một con Samoyed từ trong phòng ngủ lao tới phía trước, ôm chân Tô Nặc chờ vuốt ve.



“A a a a a!” Tô Nặc sung sướng hét lên, bỏ bọc đồ ăn xuống rồi ôm chầm con chó, hận không thể ôm nhau lăn đầy đất!



Bất ngờ lớn thế này! Sắp thở hết nổi rồi!



“Anh đúng là một người tốt!” Tô Nặc rưng rưng nước mắt nhìn chồng mình!



Ngài giám đốc không có tâm trạng nhận thẻ người tốt, bởi vì. . . Con thỏ đã biến mất.



“Con thỏ đâu?” Tô Nặc hỏi.



“Austin đã đưa tới, bảo chúng ta nuôi thử một tuần, nếu xác định có thể chăm sóc nó thì sẽ cân nhắc cho nó ở lại đây.” Âu Dương Long uể oải nói, “Anh vừa đi toilet một chút, lúc trở ra thì phát hiện cái lồng đã rớt xuống đất, không thấy con thỏ đâu hết.”



“Lẽ nào đã bị chó ăn thịt?” Tô Nặc lo lắng ôm đầu Samoyed.



“Không phải nó, anh đã kiểm tra rồi.” Âu Dương Long đặt cà rốt lên bàn, “Con thỏ nhỏ như lòng bàn tay, có sợ cũng không dám kêu, không biết phải tìm thế nào đây.”



“Đói bụng là nó chạy ra thôi.” Vào thời khắc mấu chốt, Tô Nặc phát huy đầy đủ trí tuệ của dân ăn hàng, “Anh có học bài Lỗ Tấn bắt chim sẻ [2] chưa?”



“Bây giờ anh bắt đầu hối hận cho em nuôi thú cưng rồi.” Âu Dương Long tìm con thỏ đến sức cùng lực kiệt, “Đổi ý còn kịp không?”



“Chừng nào bớt bận công việc, em sẽ chăm sóc tụi nó thật tốt.” Tô Nặc rất luyến tiếc, sau khi ngẫm nghĩ một hồi rồi do dự nói, “Nhưng nếu anh thật sự không thích, chúng ta trả về cũng được.” Cho dù rất đau khổ nhưng cũng phải hiểu chuyện một chút.



Loại vẻ mặt này thật làm cho người ta. . . Không xuống tay được. Ngài giám đốc thở dài trong lòng, sau đó hôn trán hắn, “Thôi cứ nuôi đi.”



Hai mắt Tô Nặc lập tức sáng long lanh!



“Khi không bận công việc, chúng ta cùng nhau chăm sóc, nếu bận quá thì gửi về nhờ Austin giữ tạm, được không?” Âu Dương Long nhéo mũi hắn.



Đương nhiên là được! Tô Nặc dùng sức gật đầu, cảm thấy vui như bay trên mây!



Chồng của mình đúng là vừa đẹp trai vừa chu đáo!



Vào những lúc như thế này nhất định phải hôn lưỡi đắm đuối một phen, sau đó thuận đường phát triển tới bước cuối cùng!



Bởi mới nói ngày đầu tiên Samoyed tiên sinh đến nhà. . . Đã có cái để xem rồi!



_________________



[1] Chip đánh bạc (Casino chip) là một dụng cụ đánh bạc sử dụng trong các sòng bài. Nó có hình dáng tương tự như đồng tiền nhưng dày hơn, dùng để đặt cược thay cho việc đặt cược trực tiếp bằng tiền hoặc đá quý vì các lí do an ninh.



[2] Lỗ Tấn bắt chim sẻ: Nói đúng hơn là anh bạn của Lỗ Tấn tên Nhuận Thổ chỉ Lỗ Tấn bắt. Đây là một tình tiết trong tác phẩm “Cố hương” của Lỗ Tấn, trích đoạn như sau:



“Ngày hôm sau, tôi yêu cầu hắn bắt chim, hắn nói:



Không được. Phải chờ cho tuyết xuống nhiều đã. Làng em toàn đất cát, hễ tuyết xuống thì em quét lấy một khoảnh đất trống; dùng một cái que ngắn chống một cái nong lớn, rắc ít lúa lép, thấy chim tước xuống ăn thì đứng đằng xa giật manh sợi dây buộc vào cái que, thế là chim bị chụp vào nong hết. Thứ nào cũng có: sẻ đồng, chào mào, sẻ lưng xanh.”