Thời Thượng Tiên Sinh
Chương 83 :
Ngày đăng: 21:41 18/04/20
“Chỉ chơi Blackjack thôi phải không?” Tô Nặc hỏi.
“Không.” Hàn Uy lắc đầu.
“Em chỉ biết chơi Blackjack thôi.” Tô Nặc cảm thấy hơi 囧, nếu vậy thì giúp thế nào được!
“Anh biết.” Hàn Uy đưa lon nước trái cây cho hắn, “Mấy cái còn lại anh sẽ tìm người khác.”
“Vậy bây giờ đã tìm được chưa?” Tô Nặc quan tâm hỏi.
“Nhất định sẽ tìm được, nhưng không yên tâm bằng em.” Hàn Uy nói, “Có điều hết cách rồi, tới đâu hay tới đó thôi.”
Tô Nặc gật đầu, sau đó tổng kết mọi thứ lại một chút, cảm thấy hơi chán nản khi không thể giúp anh hai nhiều hơn.
“Đừng suy nghĩ lung tung.” Hàn Uy vỗ vỗ vai em trai, “Anh nói rồi, thắng thua không quan trọng, đi nấu cơm đi.”
Nói thì nói thế nhưng không lo lắng sao được! Tô Nặc đứng trong bếp thái rau mà vẫn không yên tâm, chẳng những làm đồ ăn rơi vãi đầy đất mà còn thiếu chút nữa cắt trúng tay! Thậm chí ngay cả nguyên tắc nấu ăn cơ bản cũng lẫn lộn, thêm hết muỗng muối này tới muỗng muối khác, Hàn Uy ăn mà mặt mũi đen xì!
“Em cố ý phải không?” Hàn Uy tu nước ừng ực, có chút dở khóc dở cười.
Dĩ nhiên là không! Cũng vì lo lắng cho anh nên trong lòng mới bồn chồn không yên như thế! Tô Nặc im lặng thở dài, anh hai mình chẳng nhạy cảm gì cả.
Sau khi ăn cơm xong, Tô Nặc ra lệnh cho Hàn Uy lên giường nghỉ ngơi, đợi đến khi anh hai ngủ say, Tô Nặc mới vội vàng chạy về công ty.
Mình đúng là một người bận rộn!
Tô Nặc vừa lái xe đến công ty vừa cảm thán! Không những phải chăm sóc cho giám đốc đẹp trai, quan tâm anh trai khí phách, kiếm tiền nuôi gia đình, mà còn phải đến công ty an ủi ái phi!
Bôn ba khắp nơi vì mọi người, thật sự rất cảm động!
Phải khen ngợi nhiệt liệt!
“Sau đây là thời gian dành cho mục âm nhạc, chúng ta hãy cùng nghe thử một đoạn ngắn trong ca khúc sắp phát hành của Khâu Tử Ngạn, tên là —” Không đợi DJ trên radio nói xong, Tô Nặc đã hung hăng chuyển kênh.
Thiệt mất hứng hết sức!
Thà nghe quảng cáo chữa vô sinh hiếm muộn còn hơn!
Tại sao lại có người đáng ghét như thế? Bơm silicon tạo cơ bụng giả thì thôi đi, còn bày đặt mặt dày đi hát nữa!
Tô Nặc dùng sức nắm chặt vô lăng.
Đúng là quá đáng lắm rồi!
Trong công ty giải trí, Đới An đang ngồi trong văn phòng vừa nghe nhạc vừa ăn bắp rang bơ sôcôla – Ở chung với dân ăn hàng đã lâu nên thói quen của ai kia cũng đã truyền cho hắn.
“Được rồi, tôi muốn làm việc.” Đới An đẩy hắn ra, xoay người mở máy tính.
“Tôi sẽ nói thật cho anh biết, được chưa?” Tô Nặc ra vẻ thành khẩn.
Đới An không để ý tới hắn, nhưng lỗ tai đã bắt đầu vểnh lên.
“Là Âu Dương Long.” Tô Nặc thành thật nói.
“Lại xạo nữa!!!” Đới An tức giận rống lên, vỗ mạnh xuống mặt bàn rồi đứng dậy bỏ ra ngoài.
Xạo cái gì chứ tôi nói thật mà! Tô Nặc kéo tay ái phi của mình, “Tôi không có lừa anh!”
“Mệt cho cậu phải nghĩ ra cái tên như vậy!” Đới An vẫn còn rất tức giận.
“Là thật.” Tô Nặc giơ tay phải lên, “Tôi xin lấy đồ ăn ra thề, lấy cả vịt nướng và phật nhảy tường!”
. . . . .
Trong đầu Đới An nổ “ầm” một tiếng!
Một tên chuyên ăn hàng mà lại lấy đồ ăn ra thề.
Như vậy chứng tỏ. . . . . .
Mẹ nó!
Thế giới này!
Lập tức!
Lặng thinh!
Mười phút sau.
“Anh muốn uống chút nước không?” Tô Nặc đưa cho người đại diện một ly trà hoa cúc, bởi vì hắn nghe nói trà hoa cúc có tác dụng hạ hỏa! Bây giờ ái phi nhất định rất cần hạ hỏa!
“Đặt cái ly xuống đi!” Đới An bày ra tư thế người đại diện uy nghiêm, “Mau qua đây ngồi kế tôi rồi thanh thật trả lời mấy vấn đề của tôi!”
Muốn bắt đầu tra hỏi thật sao?
Tô Nặc thở dài trong lòng.
Một khi trở nên nghiêm túc, ái phi không đáng yêu chút nào.
Mai mốt nhất định sẽ ế chồng cho xem!