Thời Thượng Tiên Sinh

Chương 91 :

Ngày đăng: 21:42 18/04/20


Tuy trong lòng rất tò mò, Khâu Tử Ngạn vẫn không có đọc trộm tin nhắn kia — Đối với Đường Tiểu Ngữ, Khâu tiên sinh chỉ giám sát để cậu không liên lạc với những thành phần bất hảo lúc trước, còn việc riêng tư của cậu, Khâu tiên sinh vẫn biết giữ chừng mực.



Huống hồ để nhóc con này kết bạn với nhiều người cũng không hẳn là chuyện xấu.



“Anh làm gì vậy?” Thuốc mỡ mang đến cảm giác lạnh lẽo, Đường Tiểu Ngữ mơ mơ màng màng mở to mắt, buồn bực hỏi — Muốn làm tiếp nữa à?



“Đừng sợ, ngủ đi.” Khâu Tử Ngạn hôn nhẹ lên môi cậu, “Anh giúp em bôi thuốc, nếu không sáng mai sẽ rất khó chịu.”



Đường Tiểu Ngữ nghe vậy mới yên tâm một chút, sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt lại.



Tuy rằng cái chuyện bíp bíp tốn rất nhiều sức, nhưng sau khi thoa thuốc xong, Khâu Tử Ngạn vẫn tỉnh như sáo, hắn cúi đầu hôn hôn mặt rồi hôn hôn mông Đường Tiểu Ngữ, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.



“Đừng lộn xộn nữa, ngủ đi.” Đường Tiểu Ngữ bị hắn sờ tới sờ lui, ngứa ngáy khó chịu, vì thế nhấc chân đá hắn, tuy nhiên sức lực rất yếu ớt.



Khâu Tử Ngạn nhếch miệng cười, ôm lấy Đường Tiểu Ngữ từ phía sau, “Ngủ ngon.”



Đường Tiểu Ngữ nắm tay hắn, trong chốc lát đã ngủ say.



Thật sự. . . . Rất là mệt.



Thì ra làm chuyện này còn mệt hơn đánh nhau!



Còn trong lúc này, Tô Nặc đang mặc đồ ngủ ngồi ngay ngắn trên bồn cầu, nghiêm túc ấn nút gửi tin nhắn.



Tại sao vẫn chưa có hồi âm?!



Sốt ruột quá đi mất!



“Nặc Nặc.” Âu Dương Long đột nhiên gõ cửa.



Má ơi! Tô Nặc giật bắn mình, sợ đến mức suýt chút nữa đã quăng điện thoại xuống đất! Nửa đêm gõ cửa bất ngờ thế này đúng là hù chết người!



“Bụng khó chịu à?” Âu Dương Long đứng ngoài cửa hỏi, “Sao chui vô toilet lâu thế?”



Bụng em hoàn toàn không có vấn đề gì chỉ là em muốn núp trong toilet hỏi xem Đường Tiểu Ngữ có xin nghỉ phép được hay không thôi! Nhưng nếu để anh biết nửa đêm em không ngủ vì lo lắng chuyện của anh hai, anh nhất định sẽ nổi giận, nói không chừng còn ảnh hưởng xấu đến quan hệ của cả hai! Vì vậy tốt nhất là không nói gì hết!



“Ừ.” Tô Nặc yếu ớt lên tiếng trả lời, “Em bị đau bụng.”



Âm thanh điều chỉnh vừa đủ, ảnh đế đã bắt đầu lên sàn!



“Anh vào được không?” Âu Dương Long hỏi.



“. . . . Anh về phòng chờ em đi, anh ở đây em sẽ rất lo lắng.” Tô Nặc tiếp tục suy yếu nói, “Em sẽ ổn thôi.”



Tô Nặc nhịn không được cảm thán, sao diễn xuất của mình lại có thể điêu luyện như vậy?!



Sau khi giả bộ rên lên rên xuống một hồi, cuối cùng Tô Nặc cũng quay về phòng ngủ.
“Nặc Nặc, ra ăn bánh bao đi.” Âu Dương đứng trong bếp gọi.



Cái gì? Tô Nặc ngồi bật dậy, mang dép chạy vào nhà bếp.



Còn chưa bước vào đã ngửi thấy mùi hương thơm phức rồi!



“Hôm nay có đi làm không?” Âu Dương Long hỏi.



“Hôm nay không nhiều việc lắm, buổi chiều ghé công ty cũng được.” Tô Nặc ăn một trái cà chua bi, “Còn anh?”



“Sáng nay anh có cuộc họp.” Âu Dương Long nói, “Em không cần tới công ty, cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, buổi tối chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm.”



“Ừ.” Tô Nặc ngoan ngoãn trả lời.



Cùng người yêu đứng trong nhà bếp tràn ngập ánh nắng ban mai bàn bạc những chuyện củi gạo dầu muối thế này mới lãng mạn làm sao!



Sau khi ăn xong bữa sáng, Âu Dương Long rời khỏi nhà, trước khi lái xe đến công ty, hắn gọi điện thoại cho Hàn Uy.



“Có việc gì sao?” Hàn Uy cảm thấy hơi ngạc nhiên.



“Có thời gian rảnh không? Tôi muốn gặp anh nói chuyện một chút.” Âu Dương Long nói.



“Nặc Nặc xảy ra chuyện à?” Ngữ điệu của Hàn Uy trầm xuống.



“Không phải.” Âu Dương Long nói, “Nặc Nặc rất khỏe, cũng không biết tôi muốn gặp anh.”



. . . . .



“Một tiếng nữa gặp ở quán cà phê trong thành tây.” Sau khi do dự một lát, Hàn Uy lên tiếng đồng ý.



Tuy thật sự không muốn nhìn thấy người này nhưng cũng không còn cách nào khác.



Ai bảo em trai của mình vừa ngốc vừa cố chấp như thế.



Cuộc sống này thật bi kịch.



Đương nhiên người ngốc như Tô Nặc sẽ không đoán được việc chồng đẹp của mình bí mật hẹn gặp anh hai, hắn còn đang mải mê lướt web! Không chỉ dùng clone công kích Khâu Tử Ngạn mà còn tìm kiếm các bài viết về mình, sau khi tìm được bài viết có tiêu đề “Nặc Nặc rất đẹp trai”, Tô Nặc lập tức nhào vào comment điên cuồng!



Sau khi xong việc, Tô Nặc đứng dậy duỗi lưng một cái, tiếp theo đi đến bên giường sờ sờ đàn piano — Đây là quà của Âu Dương Long tặng cho hắn.



Đương nhiên chỉ sờ sờ kiểm tra vài cái mà thôi, thậm chí còn không thèm mở khăn phủ trên đàn lên! Luyện đàn gì đó thật sự rất phiền phức! Lỡ xui xẻo còn bị rút gân ngón tay, độ mạo hiểm quá cao lại còn mất nhiều hơn được! Tô Nặc vào phòng bếp lấy miếng sườn ra gặm, sau đó quay về ngồi trước máy tính, đăng nhập vào diễn đàn.



Lâu rồi không có xem Loạn thế tình triền!



Nhớ chết đi được!