Thốn Mang

Chương 117 : Phế vật lợi dụng

Ngày đăng: 11:48 18/04/20


Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị

Trong phòng khách.

Chỗ ở của Vương Thông có vẻ rất cổ xưa, toàn là ghế gỗ, bàn gỗ, trên tường còn treo mấy bức tranh sơn thuỷ. Mấy bức tranh sơn thuỷ này tựa hồ là tác phẩm của danh gia, bức nào chất lượng cũng đều rất tốt. Nếu cẩn thận chú ý thì có thể phát hiện phần lạc khoản (1) của những bức tranh sơn thuỷ này đều là chữ của bản thân Vương Thông.

Lúc này Lý Dương và Vương Thông đang ngồi hai bên bàn gỗ, ngồi đối mắt với nhau, trên bàn có để mấy món ăn Trung Quốc cùng mấy bình rượu cất mà tuổi tương đối lớn, cả phòng khách chỉ có hai người bọn họ.

- Sư điệt à, ta từ nhỏ lớn lên trong Tinh Cực Tông, vẫn là có thói quen với không gian sống như vậy, đối với những thứ hiện đại hoá vẫn không quen được.

Vương Thông nhìn xung quanh một vòng, không khỏi cười mà giải thích.

Lý Dương gật đầu tỏ vẻ hiểu.

- Sư điệt, ngươi cũng uống một chút thứ này cùng với ta, đây là bản thân ta lúc xưa sau khi tiến vào trần thế đắc ý thu thập, bình thường ta cũng không nỡ lấy ra.

Vương Thông đem một bình mỹ tửu thuần hương (2) đặt trước mặt Lý Dương.

Lý Dương tuỳ ý uống một bát mỹ tửu làm Vương Thông cũng sửng sốt, bởi vì lão uống rượu cũng chỉ một chén nhỏ từ từ uống. Loại người như Lý Dương một bát lớn rồi lại một bát lớn như vậy mà tiếp tục, uống một hơi đã nửa bình, ở đâu ra nhiều mỹ tửu như vậy đủ để uống đây?

- Sư điệt, ngươi…

Lý Dương sửng sốt, liền đó hiểu ra rồi giải thích:

- Sư bá, xin lỗi, con uống rượu đều là từng ngụm từng ngụm lớn. Nếu cứ một chén rồi một chén thì con thật là không quen, hy vọng sư bá thứ lỗi.

Vương Thông cười cười, gật đầu:

- Ngươi cứ tuỳ ý đi, mấy bình "lão tửu" (3) này sư bá ta còn lấy ra được.

- Sư bá, lần này con đến là vì một chuyện tương đối quan trọng!

Uống xong hai ngụm, Lý Dương cuối cùng bắt đầu nói ra mục đích lần này tới.

Vương Thông cũng hiểu Lý Dương lần này đến nhất định không phải đơn giản là uống rượu mà thôi.

- Nói! Có chuyện gì? Sư bá nhất định sẽ giúp con giải quyết!

Vương Thông nói luôn, một lão già không có con cái như ông, hơn nữa ông từ nhỏ lại được gia gia (4) của Lý Dương là đương kim Đại Tông Chủ của Tinh Cực Tông Huyễn Quang chân nhân nuôi lớn nên ông sớm đã coi Huyễn Quang chân nhân như là phụ thân của mình, coi phụ thân của Lý Dương là huynh đệ. Đối với Lý Dương, hắn giống như đứa con của ông vậy.

Lý Dương gật đầu nói:

- Tin chắc rằng sư bá cũng đã biết chuyện ở trong nước của con, chuyện đó con sẽ không thuật lại.

Lý Dương hiểu, với thế lực của Vương Thông đương nhiên có thể dễ dàng biết được chuyện phát sinh trong quá khứ của mình. Lúc này trên mặt Lý Dương như mặt giếng tĩnh lặng, tựa hồ chuyện đó đối với hắn không có ảnh hưởng gì. Nhưng người ngoài làm sao biết được nỗi đau xé lòng lúc này của Lý Dương. Mỗi lần nghĩ đến Tuyết bị bức phải tự sát, hắn lại thống khổ đến tim co thắt lại.

Vương Thông gật đầu thầm cảm thông (5) rồi nói tiếp:

- Sư bá biết, hiện tại con sống trên cái thế giới này chủ yếu là muốn mau chóng độ kiếp rồi đến Quỷ giới tìm Tuyết. Nhưng muốn đạt đến Độ Kiếp cảnh giới thì cần phải có thời gian rất dài. Trong khoảng thời gian dài như vậy, con chủ yếu là tính toán kế hoạch trả thù, mục tiêu là diệt tập đoàn Thánh Lâm của hắn. Diệt được Lâm thị gia tộc, chỉ có như vậy con mới có thể để bản thân yên tâm được.
- Cái đó dễ dàng thôi, Thanh bang có thể tuyên bố thế này "bổn bang thành lập một công ty vệ sĩ, phàm là tại võ đài đỉnh cấp thi đấu trên mười trận thì có thể trực tiếp rời khỏi địa hạ quyền đàn để trở thành vệ sĩ của công ty đó! Hiện đặc biệt mời Ma vương Mộc Dịch làm tổng giáo quan của công ty vệ sĩ này, sau này mọi chuyện đều do Mộc Dịch tổng giáo quan quản lý."

Lý Dương nhìn Vương Thông đang ngạc nhiên, mỉm cười nói:

- Sư bá, như vậy không phải được sao?

Vương Thông nhất thời cười mắng:

- Hỗn tiểu từ này, đầu óc thật là không tệ, ừm, thuyết pháp như thế đích xác là có thể.

Đột nhiên, Vương Thông thu lại vẻ tươi cười, thấp giọng hỏi:

- Sư điệt! Ta hỏi con, lần đó phía dưới sông Hudson, bóng người ở bên cạnh dòng chảy năng lượng có phải là… sát thủ Tử Đạn không?

Vương Thông trong lòng vẫn luôn hoài nghi nên ông thập phần muốn xác thực. Dù sao nếu như là một nhân vật khác, vậy sẽ đại biểu cho chuyện có một siêu cấp cao thủ khác đã đến New York rồi, sách lược ứng đối của Thanh bang cũng cần phải cải biến.

Lý Dương cười thần bí, liền đó nói ngay:

- Phải!

Vương Thông nhất thời nở nụ cười, rất là hào phóng nói:

- Sư điệt! Có được điểm này thì ta có thể đem cả địa hạ quyền đàn tặng con. Có lẽ Thanh bang trên dưới bao gồm mấy lão già ẩn thế cũng sẽ không phản đối. Huống chi con chỉ là "lợi dụng phế vật" mà thôi.

Lý Dương nở nụ cười!

Sáng sớm ngày thứ hai, Lý Dương vừa mới từ trong phòng tắm tẩy rửa đi ra, đột nhiên… "Buzz…" Di động của Lý Dương bỗng rung lên.

- Uy, tôi là Mộc Dịch ! Cái gì? Tối nay tám giờ, tại Lucky Hotel? A, nhanh như vậy đã thành công rồi!

Lý Dương ngẩn ra, trong điện thoại chính là Lý Thạc đang đắc ý thông tri cho Lý Dương, để Lý Dương tám giờ tối nay đến Lucky Hotel, chuẩn bị ký hợp đồng, từ đó nhận lấy tập đoàn Tuyết Lan.

--

1. Các bức tranh "sơn thủy" hay "thủy mặc" đa phần đều có chữ được viết luôn vào bức tranh, kết hợp với các hình vẽ tạo bố cục đặc thù. Những nội dung của "chữ" này thường bao gồm: Tên tranh; Một đoạn văn hay câu thơ miêu tả tinh thần của tranh; Chữ ký hoặc tên tác giả - vandai79

2. Rượu có hương thơm tinh thuần – vandai79

3. Ý nói rượu lâu năm – vandai79

4. Ông

5. Nguyên văn bản dịch là "thầm than" nhưng tớ sửa cho nó hợp văn cảnh hơn – vandai79