Thốn Mang
Chương 136 : Thích quán
Ngày đăng: 11:49 18/04/20
Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Đêm đen gió mạnh.
Ngoài cửa sổ, hàn phong gào thét từng hồi khiến người ta có thể nghe thấy rõ ràng, trong phòng khách vẫn lóe lên một đốm lửa nhỏ.
Khói thuốc tràn ngập.
"Một trăm bốn mươi tỉ đô la, hừ hừ, một một trăm bốn mươi tỉ đô la!" Trong làn khói thuốc truyền đến một tiếng lẩm bẩm trầm thấp mang theo đầy oán hận.
Lúc này Lâm Thiên Vũ phảng phất giống như một con dã thú muốn ăn thịt người, mắt hắn đỏ lừ lên trong một góc khuất tối tăm ở phòng khách. Hắn yên lặng ngồi đó, từng điếu từng điếu thuốc được rút ra…
Lâm Thiên Vũ hiểu rất rõ, cách làm sáng suốt nhất hiện nay chính là không dại mà dây vào Mộc Dịch, đành trực tiếp nuốt quả đắng thôi. Nhưng những những người sáng suốt như vậy quả thực rất khó tìm được, cho dù là Lâm Thiên Vũ, hắn cứ nghĩ đến một trăm bốn mươi tỉ đô la là lại cảm thấy đau lòng, cảm thấy oán hận, cảm thấy phẫn nộ! Đó chính là một trăm bốn mươi tỉ đô la, số tiền lớn như vậy mà đem đi đánh người thì hoàn toàn có thể chôn sống người ta!
Lòng hắn cảm thấy rất bất bình, hắn không thể nào bình tĩnh lại được. Hắn muốn báo thù, cho dù là báo thù một việc đơn giản nhất cũng có thể khiến cho hắn cảm thấy tốt hơn một chút.
"Sáng thì không được, ta chỉ có thể dùng tối thôi." Bỗng dưng Lâm Thiên Vũ nhíu mày lại, hắn có chút lo lắng người của Thanh bang và Mafia Ý có thể điều tra ra cái gì đó. Đột nhiên hắn nhớ tới một loại kiến giải tên là "Nhục Kê"! Đây là một cách gọi trên thế giới mạng máy tính, miễn cưỡng có thể giải thích như là dê thế tội.
"Ta không tin, Thanh bang và Mafia Ý thật sự "vô khổng bất nhập" (1)!" Lâm Thiên Vũ hung hăng vứt mạnh cái đầu thuốc xuống đất. Đồng thời hắn còn dùng chân mà điên cuồng dẵm nát cái đầu thuốc đó, phảng phất như dưới chân hắn chính là tên Mộc Dịch đáng ghét vậy.
"Làm thế nào mới có thể phát tiết mối hận trong lòng mình đây? Giết chết những người bên cạnh Lý Dương? Lily? Điền Cương? Hoặc là Jake?" Lâm Thiên Vũ vừa nghĩ vừa lắc lắc đầu, hắn biết không dây vào Mộc Dịch, một khi chạm vào "cấm khu" trong lòng hắn thì có lẽ chuyện điên rồ gì Mộc Dịch cũng có thể làm ra. Huống chi hắn tin rằng đối với người thân Mộc Dịch nhất định sẽ phái người bảo vệ, để thủ hạ của hắn ra tay thì có lẽ còn chưa ám sát được thì đã bị bắt rồi.
"Thôi vậy, nghe nói Cực Thối đạo quán của Mộc Dịch vừa mới khai trương không lâu, căn cơ không tính là chắc chắn. Ta hãy nhân lúc nó vẫn còn yếu mà cho nó một kích để giáo huấn cái tên Mộc Dịch kia một phen!" Lâm Thiên Vũ đã nghĩ được một phương pháp.
Vừa nghĩ ra là Lâm Thiên Vũ đã liền trực tiếp gọi điện cho thuộc hạ tâm phúc Thiết Đằng.
- Là ta, Lâm Thiên Vũ! Thiết Đằng. Bây giờ ta giao cho ngươi một nhiệm vụ.
Phương pháp của Lâm Thiên Vũ rất đơn giản, chỉ là thông qua rất nhiều khúc rẽ.
Đầu tiên hắn để cho Thiết Đằng phái một thuộc hạ A đem một bưu kiện gửi đến một phục vụ ở một quán rượu bình thường B, tiếp đó lại để người phục vụ này đem bưu kiện gửi đi, thông qua công ty chuyển phát C gửi đến một địa điểm đã chỉ định.
Địa điểm đã chỉ định này là tổ chức D chuyên môn tiếp thụ nhiệm vụ từ các nơi, tổ chức này chính là tổ chức "Nguyện Vọng".
A, B, C, D là những mắt xích kế tiếp nhau, chỉ cần một mắt xích không công phá được là người khác không thể tra ra rốt cuộc là ai đã chỉ thị.
Nếu Thanh bang muốn điều tra thì có lẽ cũng rất gian nan, tỷ như nhiều nhất chúng tra ra tổ chức "Nguyện Vọng", sau đó tra tiếp như thế nào? Chẳng lẻ thu thập tin tức từ công ty chuyển phát? Cho dù tra ra được thông tin từ công ty chuyển phát thì làm sao tra ra được người phục vụ kia? Khi gửi bưu kiện thì không cần phải điền những tư liệu về thân phận mình. Hơn nữa cho dù là các đại thế lực như Mafia Ý và Thanh bang cũng không thể nhớ nổi mỗi một ngày có bao nhiêu người đi gửi bưu kiện.
Ngay cả người phục vụ kia cũng không tra ra được thì làm sao tra được người thủ hạ của Thiết Đằng? Mà người phục vụ kia cũng chỉ là một tên phục vụ bình thường ở một quán rượu, căn bản hắn cũng không biết thân phận của kẻ đưa cái bưu kiện này cho hắn. Ngay cả thủ hạ của Thiết Đằng cũng không tra được thì ai có thể tra ra được Lâm Thiên Vũ hắn?
Trong mắt Lâm Thiên Vũ, người phục vụ là "Nhục Kê", công ty chuyển phát cũng là "Nhục Kê", kỳ thực nếu Lâm Thiên Vũ còn chưa yên tâm thì có thể làm thêm nhiều khúc ngoặt nữa, như vậy thì càng thêm an toàn.
Tổ chức "Nguyện Vọng".
Cho dù bạn có bất kỳ nhiệm vụ gì hay nguyện vọng gì, tổ chức này đều cố gắng giúp bạn đạt được, đương nhiên nhất định ngươi cũng phải bỏ ra số tiền tương ứng với nhiệm vụ đó.
Nhiệm vụ của Lâm Thiên Vũ có yêu cầu rất đơn giản, đó là để cao thủ của các đại võ quán đi tới phá đạo quán của Cực Thối đạo. Chỉ cần khiến Cực Thối đạo quán trở nên hỗn loạn thì có thể đoạt được 100 triệu USD phần thưởng của nhiệm vụ một cách đơn giản, vô cùng đơn giản.
Nhị tinh cấp huấn luyện viên Anders Gauze chậm rãi bước ra.
- Ngươi định làm gì? Đến khiêu chiến sao?
Anders đối bản thân rất có tự tin, năm đó hắn chỉ là tay chân của một tổ chức hắc đạo, trải qua sự huấn luyện đặc biệt của hai mươi mốt vị tứ tinh cấp huấn luyện viên Anders gần như đã thoát thai hoán cốt, so với quá khứ cường đại hơn không chỉ gấp mười.
- Có thể nói như vậy, ta chính là đến khiêu chiến đó!
Thái Tạc Thiên lộ ra vẻ rất cao ngạo.
- Hô...
Đùi phải của Anders như sấm sét mà trực tiếp đánh tới Thái Tạc Thiên không chút lưu tình.
- Bốp!
Thái Tạc Thiên tung một cước rất dứt khoát ra, nhưng Thái Tạc Thiên tựa hồ đã đánh giá thực lực của Anders quá thấp, thân thể hắn không khỏi phải lùi lại mấy bước.
- Tốt, lên nữa nào!
Thái Tạc Thiên hét lớn một tiếng rồi lại một lần nữa lao đến.
Năm phút sau.
Hai người đều đã chồng chất vết thương nên không thể không bãi chiến, Thái Tạc Thiên quả thật là một cao thủ, chỉ bằng sức mạnh nhục thể cũng đạt tới nhị cấp. Hắn dùng Taekwondo cũng có thể không phân cao thấp với Anders, chủ yếu là do Anders kinh nghiệm quá ít không thể so sánh với Thái Tạc Thiên. Luận về thối pháp, Taekwondo không thể so sánh với sở học Cực Thối đạo của Anders, dù sao Anders cũng chuyên môn huấn luyện cho hội viên bạc bộ tam cấp thối pháp.
- Hôm nay đến đây thôi, ngày khác sẽ lại cùng ngươi đấu một trận nữa!
Thái Tạc Thiên biết là bất diệu, hắn sợ rằng những người khác sẽ tới công kích cho nên đành cố nhịn đau mà chạy khỏi Cực Thối đạo quán.
Còn lúc này cả Mỹ quốc có hơn trăm Cực Thối đạo quán gặp phải sự việc như vậy...
-----
1. Thành ngữ: nghĩa đen - không có cái lỗ nào là không thể chui vào
2. Đi cùng đường chính là kẻ thù
3. Đùi sắt, tay đồng
4. Vốn là hoa quyền tú cước, ý là chỉ đẹp nhưng ko có hiệu quả
Tập 4: Cực thối Đạo quán