Thốn Mang
Chương 169 : Thiên kiếp
Ngày đăng: 11:49 18/04/20
Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Hai ngày sau.
Tinh Cực tông đóng hộ tống đại trận lại, quá nửa cao thủ của Tinh Cực tông đã rời khỏi tông phái mà theo Ảo Quang chân nhân bay về hướng bình nguyên phía tây của Thiên Vân sơn mạch. Nhân mã của mấy chục tông phái đến dự lễ cũng theo đó hướng bình nguyên phía tây Thiên Vân sơn mạch mà bay đi.
Thiên Vân sơn mạch bị tuyết phủ dầy, nếu ở trong Thiên Vân sơn mạch độ kiếp, sự chấn động do thiên kiếp gây ra có thể dẫn đến tuyết lở tại một số đỉnh núi tuyết.
Lý Dương cũng cùng theo mấy trăm người bay về phía phía tây của Thiên Vân sơn mạch.
Trên không trung!
Mấy trăm tu chân cao thủ đang ào ào bay qua.
Kình phong gào thét, mấy trăm tu chân giả vẫn cười nói vô tư mà bàn chuyện. Công lực mạnh mẽ của họ có thể khiến người khác vẫn nghe được thanh âm của mình trong tiếng kình phong.
Ảo Quang chân nhân ngạo nghễ bay ngay đầu tiên.
- Lần này, tông chủ nhất định có thể thể hiện một chút thực lực, để cho đám người của những tông phái khác biết sự lợi hại của lão nhân gia người!
Huyết Nguyệt nói với Lý Dương bên cạnh. Lý Dương vừa mới đến Tinh Cực tông thì đã cảm thụ được cách nhìn của những người khác trong Côn Luân tiên cảnh đối với Ảo Quang chân nhân, mà Huyết Nguyệt này lại là đệ tử từ nhỏ đã sống và trưởng thành tại Tinh Cực tông, trước nay luôn phải ở trong hoàn cảnh như vậy.
Toàn bộ đệ tử của Tinh Cực tông cơ hồ đều cố nén giận, lần này nhất định phải làm cho mọi người trong khắp Côn Luân tiên cảnh biết được sự lợi hại của Ảo Quang chân nhân, tông chủ Thiên Vân Tinh Cực tông!
- Huyết Nguyệt sư huynh, lần này gia gia người nhất định sẽ khiến cho những kẻ đó phải câm miệng, tin rằng sau này trong Côn Luân tiên cảnh sẽ không còn ai dám nói lời châm biếm gia gia nữa.
Lý Dương nói với vẻ thập phần khẳng định. Nếu như là lúc vừa đến, Lý Dương còn không thể xác định, nhưng từ sau khi thấy được Âm Dương đao phách, lòng tin của Lý Dương đối với gia gia mình đạt đến mức tuyệt đối.
- Ân, lần này tông chủ nhất định sẽ khiến đám gia hỏa đó phải câm miệng!
Huyết Nguyệt liếc qua đám tu chân giả xung quanh và không nói thêm gì nữa.
Nửa canh giờ sau.
Ảo Quang chân nhân đột nhiên đáp xuống, lúc này đã bay qua khỏi phạm vi của Thiên Vân sơn mạch và đến được khu bình nguyên phía tây. Nơi mà Ảo Quang chân nhân lựa chọn thập phần hoang vu, cỏ dại mọc thành lùm, không có một bóng người, nhưng ở đây thì không cần phải lo thiên kiếp sẽ ảnh hưởng tới những người khác.
- Các vị, ngày mai chính là ngày lão hủ độ kiếp, hôm nay chúng ta đã đến trước, làm phiền mọi người tại nơi đây nghỉ ngơi ngoài trời một đêm!
Âm thanh của Ảo Quang chân nhân vang lên trong tai tất cả mọi người.
- Chân nhân đã khách khí rồi!
- Chẳng phải chỉ là nghỉ ngơi ngoài trời một đêm sao? Đối với tu chân giả chúng ta mà nói tịnh không phải là cái gì. Chân nhân bất tất phải như vậy!
Các tu chân giả từ bên ngoài đến lập tức cao giọng nói với Ảo Quang chân nhân, dù sao khi chính diện đối mặt Ảo Quang chân nhân, những người này cũng không dám nói gì. Cho dù thế nào bây giờ Ảo Quang chân nhân vẫn là tông chủ của Tinh Cực tông, thực lực của Tinh Cực tông các tông phái này đều biết rõ.
Ảo Quang chân nhân mỉm cười gật gật đầu, tiếp đó lão khoanh chân ngồi xuống, mắt hơi khép lại và không động đậy gì nữa.
Phần lớn những tu chân giả khác đều khoanh chân ngồi xuống và bắt đầu tĩnh tu chờ thiên kiếp giáng xuống. Một vài tu chân giả tâm cảnh tu vi quá thấp, không chịu được sự tịch mịch hoang vắng trên bình nguyên.
Lý Dương cũng ngồi xếp bằng, hắn cứ ngồi chờ đợi thiên kiếp giáng xuống như vậy…
Mặt trời lặn, màn đêm tiến đến. Trong bóng đêm, màn ánh sáng bạc trải đầy mặt đất, dần dần, bình minh đã đến, mặt trời từ từ mọc lên…
Thiên lôi trùng trùng điệp điệp đánh xuống thân thể Ảo Quang chân nhân.
Ảo Quang chân nhân chẳng hể động đậy, phảng phất như ngay cả thiên lôi vừa rồi cũng chẳng đủ để gãi ngứa cho lão, khi đạo thiên lôi đó từ từ tản đi, lôi điện của thiên lôi bên ngoài đao mang hộ thể của Ảo Quang chân nhân lại lóe lên. Ảo Quang chân nhân lúc này đang bị lôi điện bao quanh, giống hệt như một cửu thiên lôi thần vậy.
- Xoẹt!!!
Hàn quang chợt lóe!
Tất cả mọi người sửng sốt!
Trong khoảnh khắc đó, thời gian phảng phất như đã ngưng lại.
Chẳng ai nghĩ ra vừa rồi rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, trong đầu họ chỉ có một luồng hàn quang kinh thiên vừa rồi!
Hàn quang kia giống như trong màn đêm lạnh đen tối đột nhiên xuất hiện một đạo quang mang!
Hàn quang kia giống như trong khoảnh khắc đen tối nhất trước bình mình đột nhiên xuất hiện ánh dương quang đầu tiên!
Thời khắc đó trong thiên địa chỉ có một vệt ánh sáng lạnh lẽo!
- Oành oành!
Một tiếng nổ to chấn động tâm linh của tất cả mọi người.
Là kiếp vân!
Đột nhiên một tiếng nổ to vang lên trong kiếp vân.
Đột nhiên một khe nứt màu đen xuất hiện, đó là khe nứt không gian! Không gian phảng phất như một mảnh gương bị vỡ vụn vậy, không ngờ năng lượng ngập trời của kiếp vân lại bị khe nứt không gian hấp thụ, chỉ sau thời gian mấy lần hô hấp, năng lượng của kiếp vân khổng lồ kia đã hoàn toàn tiêu tán.
Tất cả mọi người đều chấn động…
Một đao phá không!
Lý Tầm Hoan một đao phá kiếp vân, còn Ảo Quang chân nhân lại là một đao phá không, sinh ra khe nứt không gian thôn phệ năng lượng của kiếp vân vào trong.
Phá toái hư không!
Đây là khái niệm gì? Thông thường chỉ có Phi Thăng kỳ cao thủ, đạt tới năng lượng cực hạn mà Phàm Nhân giới có thể chấp nhận toàn lực công kích mới có thể tạo thành khe nứt không gian!
Ảo Quang chân nhân lại dùng phi đao để vượt qua Độ Kiếp kỳ.
Một đao phá không!
Tất cả mọi người phía dưới đều ngơ ngẩn, trong đầu không ngừng xoay chuyển về khe nứt mà đen đáng sợ mà vừa rồi mình đã nhìn thấy, khe nứt màu đen mà đến cả kiếp vân cũng có thể thôn phệ trong thời gian mấy lần hô hấp…
Nhóm dịch của chúng tôi nguyện chia sẻ bản dịch cho tất cả các trang web nhưng ngoại trừ "4vn.eu".
Tập 5: Côn Luân tiên cảnh