Thốn Mang
Chương 223 : Cường thưởng
Ngày đăng: 11:50 18/04/20
Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Trên lan can nhìn xa xa, hơn phân nửa Hắc Ma thành đều ở trong tầm mắt.
- Khách sạn?
Lý Dương đứng ở lan can lầu ba của khách sạn, trên mặt mỉm cười.
- Không thể nghĩ đến, Lý Dương ta một người hiện đại, cũng nếm được tư vị của khách sạn cổ đại.
Lý Dương cười xong liền giơ bình rượu lên, uống một ngụm liệt tửu.
Nơi Lý Dương đang ở là đệ nhất khách sạn của Hắc Ma thành, rất có khí phái, ngay phía trước mặt tầng một tựa hồ là một khối siêu cấp cự thạch chạm khắc mà thành, phía trước hậu viên của khách sạn là tửu lâu, nơi để ăn cơm.
Lầu ba gọi là "nhã gian", muốn tiến vào? Bình thường mà nói, dù ngươi có linh tinh cũng không nhất định có thể tiến vào được, còn phải nhìn xem thực lực của ngươi!
Hoàng Tuyền hải, thế giới của tu ma giả, phải nhìn thực lực!
Trong cả lầu ba, thấp nhất cũng là cao thủ Độ Kiếp kỳ! Lý Dương đến nơi đây, cũng không cần cải trang thành cao thủ làm gì, chỉ là đem khí tức của tu ma giả phát ra, để người khác cho rằng mình là Độ Kiếp kỳ cao thủ là được. Dù sao, hắn không phải gây chuyện.
"Còn có một tuần nữa, tuần sau, Âm Dương Đao Phách của ta sẽ thật sự dung hợp, chẳng phân biệt được lẫn nhau rồi!" Lý Dương nghĩ vậy, không chỉ mỉm cười, lại uống một ngụm rượu trong tay. Lý Dương tại Hắc Ma thành cũng gần ba tuần, âm dương lực phách trong cơ thể nhanh chóng đại công cáo thành.
Bây giờ Lý Dương đợi chính là ngày Thủy Tinh cung mở ra.
- Huỳnh huỵch!...
Trên bậc thang của khách sạn truyền đến tiếng bước chân, thanh âm rất là vững vàng, hơn nữa rất lớn, trong "nhã gian" ở phía lầu trên, cơ hồ tất cả mọi người đều dừng lại.
Tiếng bước chân làm cho Lý Dương hơi chau mày, khách sạn lầu ba, tại đây đều là cao thủ, người bình thường đi lên đều không phát ra âm thanh, càng huống chi đối với người tu ma mà nói, đạp tuyết vô ngân đều là phi thường dễ dàng, chứ đừng nói đạp bậc thang của khách sạn mà không phát ra âm thanh.
Nhưng là. Người này lại phát ra thanh âm, hơn nữa thanh âm còn không nhỏ.
- Ha ha, nguyên lai là Hàn Phong trưởng lão, ta nói rồi, có thể dám cuồng phóng như thế có thể cả Hắc Ma thành thật sự không có được mấy người.
Ngồi ở góc cầu thang có một vị trung niên nhân lúc này đứng lên, quay về người mới đi lên cười nói.
Vừa mới đi vào lầu ba chính là một vị thanh niên bộ dáng là tu ma giả, một thân hắc y, đỉnh đầu có trang sức màu bạc.
Hàn Phong trưởng lão lạnh nhạt liếc mắt nhìn bốn phía, linh thức của hắn cơ hồ đều cảm nhận được tất cả cao thủ ở lầu ba. Tức thời hắn liền cười, lầu ba thật sự không có một người hắn để vào mắt. Cao nhất bất quá là Tán ma vượt qua thiên kiếp lần thứ nhất.
Nhưng hắn thực sự đã vượt qua thiên kiếp lần thứ ba của Tán ma, quan trọng nhất là, hắn chính là trưởng lão của Tu La môn trong Ma Cung tam môn.
Hàn Phong trưởng lão nhìn trung niên nhân trước mắt hướng mình chào hỏi, gật đầu nói:
- Ôh, ngươi là Âm Sát môn, tên là…
Hàn Phong trưởng lão trong lúc nhất thời còn thật sự không có nhớ tới tên của trung niên nhân trước mắt.
Trung niên nhân liền nói ngay:
- Trang Thiện, Âm Sát môn Trang Thiện.
- Ân, Trang Thiện, tốt lắm!
Hàn Phong cười tự ngạo, hắn đối với người tên Trang Thiện đệ tử của Âm Sát môn rất là hài lòng, đặc biệt là thái độ đối với mình, hắn rất thích người khác tôn kính mình.
Đầu gối cực mạnh của Lý Dương, công đánh tới bụng, nơi yếu nhất của Hàn Phong, Hàn Phong muốn động cũng không thể động một chút.
- Ca sát!
Lý Dương chỉ cảm thấy rằng đầu gối của mình tựa hồ đánh trên một tảng đá, không, nên là trên kim cương thạch, thật sự quá cứng! Một cổ cường đại phản lực truyền đến, đầu gối của Lý Dương nhất thời bị thương.
"Mẹ nó, chênh lệch quá lớn!" Lý Dương trong lòng mắng, nhưng có đầu gối bị thương, tốc độ của hắn cũng bị ảnh hưởng đến.
- Công lực không bằng được một thành của ta, còn muốn công kích ta!
Hàn Phong cười lạnh một tiếng, tay phải chợt lóe lên một chưởng, giống như tia chớp đi tới.
- Ba!
Phảng phất một cái thiết chùy nện trúng, hữu chưởng của Hàn Phong hung hăng nện ở trên mặt của Lý Dương, bởi vì khoảng cách giữa hai người gần quá, hơn nữa đầu gối của Lý Dương lại bị thương, phản ứng không kịp, tốc độ của Hàn Phong lại quá nhanh, chưởng như đá nặng ngàn cân nện ở trên mặt của Lý Dương.
- Oanh!
Lý Dương chỉ cảm thấy rằng một trận sấm oanh kịch liệt, đầu óc một trận mê muội, thân thể không tự chủ được đảo bay ra ngoài. Đồng thời hai chân của Hàn Phong liên hoàn tiến tới, "Bốp" một tiếng vang lên, đùi phải Hàn Phong hung hăng nện ở trên cằm của Lý Dương.
- Phốc!
Một ngụm máu tươi từ trong miệng của Lý Dương mạnh mẽ phun ra, Lý Dương thân thể lảo đảo, người quỵ trên mặt đất, đầu tối sầm, khóe miệng Lý Dương máu tươi chảy ra, ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Hàn Phong.
Một chưởng! Hàn Phong ta đánh Lý Dương một chưởng, chỉ một chưởng đánh đầu Lý Dương ngây dại, Hàn Phong đã vượt qua ba lần Tán ma thiên kiếp, luận thực lực, giờ phút này so với Lý Dương cao hơn hai cái cấp bậc, Lý Dương không hề có lực trở tay.
Nếu Âm Dương Đao Phách của Lý Dương tu thành, đao phách xuất, hơn nữa "Phá Sơn Liệt Không" muốn giết chết Hàn Phong tương đương với Thiên Ma tiền kỳ, quả thực dễ như trở bàn tay.
- Bất quá Độ Kiếp kỳ mà thôi, ngươi muốn trốn thoát khỏi lòng bàn tay của ta sao? Đầu gối bị thương rồi, ta xem ngươi như thế nào chạy trốn?
Hàn Phong mỉm cười nói:
- Thật ra ta thích nhất là dùng đầu gối đánh vào khuôn mặt người khác, cảm giác đúng là rất sản khoái.
Trên mặt Hàn Phong biểu tình rất thỏa mãn.
Hai vị đệ tử Độ Kiếp kỳ phía sau Hàn Phong đồng thời lao ra, nghĩ phải bắt được Lý Dương. Hàn Phong cũng không có ngăn trở, Lý Dương bất quá là Độ Kiếp kỳ, hai vị đệ tử cũng là Độ Kiếp kỳ, hắn còn lo lắng gì nữa?
- Hưu!
Lý Dương vung tay lên. Hai vị đệ tử dưới tay Hàn Phong nhất thời bị thu vào trong Tiểu Càn Khôn, cùng Lý Dương công lực không chênh lệch lắm, có thể trực tiếp thu vào trong Tiểu Càn Khôn.
Hàn Phong nhất thời ngẩn ngơ, hai vị Độ Kiếp kỳ đệ tử của mình như thế nào lại đột nhiên biến mất?
- Mối nhục hôm nay, ngày sau sẽ trả lại!
Lý Dương lạnh như băng nói, đồng thời Thanh Vân đột nhiên xuất hiện tại dưới chân Lý Dương, "Xoát!" một tiếng, Lý Dương hóa làm một đạo hắc quang, chợt lóe rồi biến mất, liền biến mất trong Hắc Ma thành.
Tập 7: Kim sắc huyết dịch