Thốn Mang
Chương 347 : Nằm mơ
Ngày đăng: 11:51 18/04/20
Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
- Thanh Vân? Người Ma giới sao có thể sử dụng Thanh Vân?
Chu Khất không thể hiểu được việc này rốt cuộc là sao. Dù sao Thanh Vân cũng là một kiện pháp bảo, việc dùng phương pháp đặc thù luyện chế cho đao mang dung nhập vào đó, cho dù Chu Khất thân là Minh Đế, nhưng do không thấy được bên trong của Thanh Vân nên cũng không rõ thực hư.
Thần thức Đông Phương Minh Đế Thái Úc đảo qua hai người Lý Dương, Điền Cương, cũng chỉ thoáng kinh ngạc một chút mà thôi.
- Chỉ là hai người Ma giới thôi! Có cái gì mà tò mò chứ, việc không cần quản có nhiều lắm, an tâm làm việc của mình đi.
Thái Úc lạnh nhạt nói, cũng không còn chú ý tới bọn Lý Dương nữa.
Chu Khất nhìn Thái Úc, không kìm được thán khí, lắc lắc đầu.
Nhớ lại năm đó, Thái Úc thập phần nhiệt tình, cũng thập phần hiếu chiến. Năm đó trong đám cao thủ cấp bậc Minh Đế, thanh thế của Thái Úc từng áp đảo cả trung ương Minh Đế Chu Khất, nhưng từ khi Tiên Ma đại chiến qua đi, Thái Úc đã thay đổi.
Không thèm quan tâm tới việc gì nữa.
Cho dù vài lần được Đại Tôn Ma giới mời đi Tiên Ma đại chiến, hắn chỉ ở phía sau cho có lệ mà thôi, cũng không hề ra tay, chỉ bàng quan đứng nhìn. Cho dù Minh giới phát sinh sự tình gì, Thái Úc cũng không thèm quản, thậm chí cơ hồ bao nhiêu năm qua, Thái Úc luôn giam mình trong đế cung.
Đương nhiên, lâu lâu, Thái Úc lại rời khỏi Minh giới, đi tới Ma giới, đi vào Khôn Cùng Vô Hà.
Trừ những lần này, Thái Úc cơ hồ biệt tích, Minh giới cơ hồ không thấy bóng dáng Thái Úc, Đông Phương Minh Đế trở thành Minh Đế thần bí nhất trong ngũ phương Minh Đế.
"Chuyện đó đả kích hắn quá lớn, tính tình Thái Úc đã hoàn thay đổi rồi. Tạo hóa trêu người, việc Nhan Vũ chết đi không thể trách Thái Úc được." Trong lòng Chu Khất thở dài, cũng không dám nói ra, Nhan Vũ là cấm kỵ của Thái Úc, một khi có người đề cập, Thái Úc mà nổi giận thì cả Chu Khất cũng không dám ngăn cản.
Hai người Lý Dương và Điền Cương với tốc độ đạt đến cực hạn, lưỡng đạo lưu quang nhằm thẳng về phía "xe" của trung ương Minh Đế Chu Khất. Nhưng từ xa, khi bọn vẫn còn chưa đến gần được xe, hơn mười người hộ vệ xa giá của Chu Khất đã chia thành mười hướng bao vây Lý Dương.
- Trung ương Minh Đế tuần hành, ngoại nhân dừng lại.
Mười tên hộ vệ mắt hổ lóe ra tinh mang, nhìn chằm chằm vào hai người Lý Dương, Điền Cương. Chỉ cần Lý Dương bọn họ tới gần hơn một chút, liền lập tức ra tay công kích ngay.
Lý Dương và Điền Cương vừa thấy cái xa giá này, lập tức dừng lại.
- Nhờ các vị thông truyền, nói rằng Ma giới Lý Dương muốn gặp Đông Phương Minh Đế.
Lý Dương chắp tay nói, mười tên hộ vệ thủ lĩnh nghe xong, khẽ gật đầu lớn giọng nói:
- Hai người chờ tại đây, ta đi bẩm báo, hai người các ngươi không được lỗ mãng đến gần xa giá của Minh Đế, nếu không bị hồn phi phách tán thì đừng trách ai.
Nói rồi, thân hình đầu lĩnh thủ vệ lóe lên, hướng về xa giá của trung ương Minh Đế bay đi.
Trung ương Minh Đế này có xa giá lớn quá.
Điền Cương nhìn hộ vệ này, nói với Lý Dương.
Lý Dương khẽ gật đầu. Cũng không có để ý chuyện này. Lúc này, để gặp được trung ương Minh Đế, Đông Phương Minh Đế thì còn hơi xa, mọi chú ý của Lý Dương đều đặt vào trên mình của hai người đó. Đồng thời hắn cũng lo lắng Đông Phương Minh Đế sẽ phản ứng như thế nào.
Thần thức Lý Dương cẩn thận quan sát trung ương Minh Đế và Đông Phương Minh Đế.
Toàn thân ươt đầm vì mưa gió, Lý Dương một lần nữa lại cầu khẩn. Mắt nhìn chăm chăm vào Đông Phương Minh Đế, thanh âm kiên định vô cùng.
Nhìn Lý Dương quỳ xuống, Điền Cương trong lòng cũng khó chịu, hắn cũng nhìn Đông Phương Minh Đế. Hắn rất hy vọng Đông Phương Minh Đế có thể chấp thuận, nếu Đông Phương Minh Đế chấp thuận, lần quì này của Lý Dương cũng đáng giá. Hơn nữa Lý Dương vẫn phải cảm kích Đông Phương Minh Đế.
- Thái Úc huynh, ta xem nên chấp thuận đi, chỉ là cho mượn Tam Sanh Thạch thôi. Cho dù ngươi lấy Tam Sanh Thạch cho Lý Dương, thì chỉ cần một ý niệm trong đầu, liền có thể làm cho Tam Sanh Thạch quay trở về với ngươi. Cho dù người khác muốn đoạt Tam Sanh Thạch cũng không có biện pháp. Dù sao nguyên thần của ngươi đã ấn ký ở trong đó rồi mà.
Chu Khất khuyên Thái Úc.
Thái Úc lạnh nhạt nhìn Lý Dương liếc mắt.
- Lý Dương, nếu là vật khác, có lẽ Thái Úc ta sẽ nể mặt Đại Tôn có thể cho ngươi mượn, nhưng Tam Sanh Thạch này, thì tuyệt đối không có khả năng. Tam Sanh Thạch là thần khí quan trọng nhất của ta, cũng là nền tảng gốc rễ của ta.
Thái Úc nói một cách khẳng định.
Lúc này, Thái Úc có vẻ mềm mỏng hơn có chút. Dù sao vô luận như thế nào cũng phải nể mặt Xi Vưu Đại Tôn một chút. Xi Vưu Đại Tôn, phóng mắt nhìn ra Đại Tôn trong lục giới ai dám xưng là đối thủ của Xi Vưu Đại Tôn, đến cả người đứng đầu Tiên giới Tam Thanh là Lão Tử mà còn bị Xi Vưu đánh gãy một chân. vô số năm qua vẫn không có đòi được nợ, từ đó có thể tưởng tượng được Xi Vưu Đại Tôn lợi hại như thế nào.
Lý Dương trong lòng luống cuống.
Không có Tam Sanh Thạch, cho dù tìm được Tuyết, thì sẽ như thế nào? Không có ký ức, căn bản không biết hắn là Lý Dương, sao có thể như thế được?
- Đông Phương Minh Đế tiền bối, ta không cần mượn lâu. Mười năm là được rồi, ta chỉ cần xuyên qua Bắc Minh hải đi tới Quỷ giới tìm được Tuyết. Sau đó không cần Tam Sanh Thạch này nữa. Nếu không thì một năm, chỉ một năm thôi. Cầu xin người giúp cho, cho ta mượn Tam Sanh Thạch, chỉ một năm thôi.
Lúc này, Lý Dương đã không biết phải làm gì cho đúng.
Phỏng chừng nếu Thái Úc muốn Đao Phách của Lý Dương, hoặc cần Lý Dương làm gì, Lý Dương cũng sẽ làm theo, đáng tiếc Thái Úc không yêu cầu gì cả.
- Ngươi biết cái gì, Tam Sanh Thạch, chính là căn bản của ta, vô luận như thế nào ta cũng không thể cho người khác mượn được, ngươi đi đi.
Thái Úc xua tay nói thẳng, căn bản không để cho Lý Dương có một hi vọng nào.
- Tam Sanh Thạch, vô luận có yêu cầu gì, chỉ cần ngươi có thể đem Tam Sanh Thạch cho ta mượn, ta sẽ làm theo.
Nước mưa chảy đầy mặt Lý Dương. Cũng không biết là nước mắt hay là nước mưa nữa. Lý Dương cứ như vậy nhìn Đông Phương Minh Đế, giống như cố vớ lấy cây cọc cứu mạng cuối cùng.
- Muốn mượn Tam Sanh Thạch, ta nói cho ngươi, ngươi đang nằm mơ!
Thái Úc lạnh lùng nói, khi đột nhiên đứng dậy, quay về Chu Khất nói:
- Chu Khất huynh, cũng không phiền ngươi tiễn ta, để ta mình một mình về nhà.
Lập tức cước đạp hắc vụ, không để Lý Dương nói thêm gì, cũng không nghe Chu Khất gọi, trực tiếp hoa phá trường không, biến mất về phía chân trời.
Tập 10: Tam Sanh Thạch