Thốn Mang
Chương 380 : Hỗn Độn sơn
Ngày đăng: 11:52 18/04/20
Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Vừa rồi tên Minh Quân đó bị từ chối ngay ngoài cửa, mà Lý Dương cũng chỉ là Ma Quân mà thôi, mặc dù Xi Vưu đúng là rất coi trọng hắn, nhưng Nữ Oa nương nương cũng không nhất định phải nể mặt.
Sư huynh, yên tâm, Nữ Oa nương nương này hẳn là sẽ cho chúng ta đi vào thôi. Từ hồi còn ở địa cầu tới bây giờ, Điền Cương rất gần gũi với Lý Dương, nên rất rõ ràng về tính cách Lý Dương, đương nhiên hiểu trong lòng Lý Dương lúc này khẩn trương như thế nào.
Lý Dương miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười, cũng không nói lời nào, mắt nhìn thẳng vào đại môn Nữ Oa Cung.
Lúc này Lý Dương cảm thấy sao thời gian trôi qua quá thong thả, quả thực là hành hạ người chờ.
Đột nhiên, đạo thân ảnh quen thuộc đang được chờ mong đi đến. Chính là Khổng Tước!
- Ngưu Ma Vương.
Khổng Tước cười đi tới, nhịp tim Lý Dương nhảy lên, hắn lo lắng nhất là câu "Các ngươi mời trở về đi", một khi bị cự tuyệt, hắn cũng không có biện pháp gì, không được Tu Linh thảo, không thể cứu Linh Linh, ngay cả Tam Sanh Thạch cũng không có nốt.
- Khổng Tước. Thế nào rồi? Nương nương nói như thế nào?
Ngưu Ma Vương lập tức hỏi.
Khổng Tước cười nói:
- Nương nương cho phép, các ngươi tiến vào đi. Bất quá ta phải nhắc nhở các ngươi, sâu trong cấm vực hạch tâm Hỗn Độn sơn rất nguy hiểm, Tu Linh thảo muốn hái là hái được đâu. Ngưu Ma Vương nhà ngươi là trâu hoang mặc dù lúc nào cũng giả ngốc, nhưng thực ra đầu óc không hề ngu, tin rằng biết nơi đó kinh khủng như thế nào.
Lý Dương căn bản không nghe những lời Khổng Tước ần cần dặn dò về sau, hắn chỉ nghe được là nương nương cho phép, nương nương cho phép.
Một câu vô cùng đơn giản cũng có nghĩa là hắn có thể đi vào, có thể tìm được Tu Linh thảo, có thể cứu Linh Linh, có thể mượn được Tam Sanh Thạch rồi.
- Ha ha, nương nương quả nhiên cho lão ngưu ta đây chút mặt mũi, Lý Dương lão đệ, đi thôi. Chúng ta đi vào.
Ngưu Ma Vương cười hắc hắc nói. Có vẻ cực kỳ hưng phấn, Điền Cương đứng một bên cười nhẹ rồi nói thầm:
- Ở đó mà cho ngươi mặt mũi, phỏng chừng là chỉ nể mặt Xi Vưu Đại Tôn thôi.
- Điền Cương tiểu tử, ngươi nói cái gì!
Ngưu Ma Vương nhất thời trừng mắt
Điền Cương lập tức cười giả lả nói:
- Đâu có cười gì đâu. Ta nói sư bá quả là có uy tín.
Ngưu Ma Vương lúc này mới hừ hừ vài tiếng hài lòng. Lúc này lại có một đạo thân ảnh bay tới, tốc độ cực nhanh, làm mấy người Lý Dương chấn động.
- Bằng Ma Vương!
Mắt Lý Dương khẽ nheo lại.
Hắn nhưng nhớ rõ Bằng Ma Vương luôn luôn có sát ý mãnh liệt với hắn, ánh mắt lạnh như kia, ánh mắt tràn ngập sát ý, xem ra Bằng Ma Vương này một mạch giữ mối hận trong lòng, phỏng chừng có một cơ hội là ra tay giết Lý Dương ngay.
Điền Cương cười nói, vừa rồi hắn đương nhiên nghe rõ.
Thái Úc đột nhiên xoay người nói:
- Lý Dương, chúng ta có thể vào rồi.
Nói rồi, cũng mặc kệ Lý Dương, một mình một người bay về phía Hỗn Độn sơn.
- Đi!
Lý Dương cũng đi bay theo, Điền Cương và Ngưu Ma Vương cũng bay theo sau. Chỉ là Ngưu Ma Vương nguyên vốn tưởng rằng Bằng Ma Vương sẽ đến tìm Ngũ Thải Hỗn Độn Thạch, bỗng nhiên cũng bay theo bọn họ. Hắn hiểu rằng, Ngũ Thải Hỗn Độn Thạch được khai thác ở ngoài Hỗn Độn sơn. Không gian trong Hỗn Độn sơn là một không gian dộc lập, có chứa thần khí đặc thù. Trong không gian hạch tâm, căn bản không thể khai thác Ngũ Thải Hỗn Độn Thạch được.
Một đoàn người do Thái Úc dẫn đầu, trực tiếp nhắm một động khẩu đen ngòm trong Hỗn Độn sơn bay vào, trong động khẩu tối tăm đó là một thông đạo thật dài thập phần hắc ám. Mấy người bay vào trong thông đạo, hướng thẳng vào phía trong phi hành.
- Hỗn Độn sơn bất quá cũng đâu có lớn lắm? Ta sao lại cảm giác thông đạo này chí ít cũng phải quá vạn thước rồi, hơn nữa bên trong thông đạo này tựa hồ căn bản không thể dùng thần thức.
Điền Cương tỏ vẻ nghi hoặc. Giống với Lôi Viêm Địa Ngục, nơi này căn bản không có cách nào sử dụng thần thức.
Bay được một lát, Điền Cương không còn gì để nói nữa.
Đâu chỉ vạn thước? Với tốc độ của mọi người, mọi người ít nhất bay đi hơn mười vạn thước rồi, nếu so sánh khoảng cách thì cả Hỗn Độn sơn chỉ là một cái chấm to mà thôi, điều này không khỏi làm cho mọi người cảm thấy hơi kì quái.
- Tới nơi.
Thanh âm Thái Úc đột nhiên vang lên. Nhất thời, mọi người hai mắt sáng ngời, rốt cục từ thông khẩu hắc ám bay ra ngoài, cuối thông đạo là một không gian hắc ám thật lớn, liếc hết tầm mắt cũng không thấy biên giới.
Bất quá trong không gian hắc ám có một kim sắc lục sắc quang quyển (quả cầu ánh sáng), từng đạo thiểm điện lóe ra.
- Hoàng mao điểu. Ngươi sao cũng mò đến đến đây, ngươi không phải đi tìm Ngũ Thải Hỗn Độn Thạch sao?
Ngưu Ma Vương quay lại nhìn thẳng vào Bằng Ma Vương ở phía sau.
Bằng Ma Vương cười nói:
- Ta đến nơi này không liên quan gì tới ngươi? Ta không tìm Tu Linh thảo, hơn nữa cũng không thực lực làm như vậy, chẳng lẽ đến xem không được à? Nương nương không cấm ta, ngươi lại dám nói này nói kia?
- Ngươi tốt nhất thành thật đi. Nếu không…
Ngưu Ma Vương nhìn chắm chằm vào Bằng Ma Vương. Lúc này Lý Dương, Điền Cương đi theo Thái Úc hướng về sâu trong hạch tâm Hỗn Độn sơn cấm vực bay đi, Ngưu Ma Vương trừng mắt nhìn Bằng Ma Vương rồi cũng đuổi theo.
Trong mắt Bằng Ma Vương hiện lên một tia lãnh quang, khẽ cười lạnh, thân hình chợt lóe lên, cũng vội vàng đuổi theo.
Tập 10: Tam Sanh Thạch