Thốn Mang
Chương 426 : Thiên quân nhất phát
Ngày đăng: 11:52 18/04/20
Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Hai Quỷ Quân nhìn nhau, đều thấy trong lòng hoảng sợ.
Trong phòng của Đại công tử như thế nào lại thấy một vũng máu tươi.
- Hai người các ngươi hô hô hét hét cái gì thế?
Giang Thiên Lan từ trong phòng đi ra, quát hỏi hai Quỷ Quân.
Tên Quỷ Quân gầy nhỏ tiến lên một bước cung kính nói:
- Đại nhân, hai người chúng tôi nhận lệnh của Đại công tử đi cứu nhị công tử, nhưng mà ở trên đường lại đột nhiên phát hiện ra khí tức của Nhị công tử đột nhiên biến mất. Đến khi tới hiện trường cũng không tìm được chút tung tích nào của nhị công tử. Cho nên chúng tôi mới trở về.
Giang Thiên Lan biến sắc.
- Khí tức đột nhiên biến mất?
Giang Thiên Lan hiểu rằng, không phải bị tụ lý càn không thu vào, thì là bị kẻ khác giết rồi. Bất kể là tình huống nào, đều là đại sự không tốt.
Tên Quỷ Quân gầy nhỏ này nói tiếp:
- Đại nhân, chúng ta trở về bẩm báo với Đại công tử, nhưng mà trong phòng Đại công tử lại không có một ai, chỉ có… chỉ có một vũng máu tươi.
Gã Quỷ Quân gầy nhỏ run run nói, trong lòng hắn nghĩ đến khả năng không hay.
- Máu tươi!
Giang Thiên Lan sắc mặt nhất thời trở nên khó coi, sau đó thân người chợt lóe lên, đã tới ngoài cửa phòng Giang Phong, vừa nhìn vào bên trong, nhất thời biết là bất diệu.
Giang Thiên Lan trực tiếp phát tán thần thức ra bao trùm khắp cả Tống Đế Thành. Dù sao hắn cũng là cao thủ Quỷ Đế trung kỳ, so với Giang Phong còn cao hơn một chút. Nếu như Giang Phong ở trong Tống Đế Thành, Giang Thiên Lan hắn nhất định sẽ tìm thấy. Sau một lúc lâu.
- Trong Tống Đế Thành, khí tức của Ngọc nhi và Phong nhi đều không thấy.
Giang Thiên Lan máy nhíu lại.
Giang Thiên Lan cũng không nói nhiều, trức tiếp bay lên tầng thứ chín của Cửu Trọng Lâu. Trên tầng thứ chín chỉ có hai gian phòng, vô cùng trống trải. Giờ phút này hai Đại trưởng lão chính là đang ngồi ở trong đại sảnh, cười nói với nhau. Vì sợ bị quấy rầy, đầu cầu thang tầng lầu thứ chín còn bị cấm chế phong lại.
- Hai vị trưởng lão, đại sự không hay rồi.
Giang Thiên Lan đứng ở bên ngoài đầu cầu thang, nhưng cũng không có cách nào tiến vào tầng thứ chín. Chẳng những cửa này có cầm chế, mà cả đại môn cũng có.
Hắn cũng không dám xông vào đại môn của lưỡng đại trưởng lão.
- Có chuyện gì thế, Thiên Lan, như thế nào mà lại kinh hãi như vậy. Ngươi tốt xấu gì cũng là Quỷ Đế, như thế này còn ra cái thể thống gì nữa.
Nhị trưởng lão vung tay mở của phòng, giải trừ cấm chế. Lúc này đang giáo huấn Giang Thiên Lan.
Giang Thiên Lan đi vào trong đại sảnh. Quay về phía hai vị trưởng lão đang vui vẻ uống trà trực tiếp nói:
- Hai vị trưởng lão, Ngọc nhi hắn bị người ta công kích, bây giờ đến khí tức cũng không tìm được.
Hai vị trưởng lão nhất thời sắc mặt biến đổi.
Bất kể là Giang Ngọc bất thành khí (ý là hư hỏng) như thế nào, nhưng mà tốt xấu gì cũng là tử tôn của Giang gia. Nếu có người đối phó với Giang Ngọc, chính là không để lại mắt mũi cho Giang gia.
Lý Dương lại là đường hoàng dùng thần thức xem xét.
- Lý Dương, tìm hiểu thế nào rồi?
Băng Hồn mỉm cười hỏi, giờ phút này hắn đã khôi phục lại bộ dạng hòa ái thân thiết.
Lý Dương cười nói:
- Đừng lo lắng, bọn họ không có phát hiện ra ngươi, bất quá… tựa hồ như là Nhị công tử của Giang gia cũng bị người ta giết chết, hai lão trưởng lão chính là đang đuổi giết hung thủ, dù sao thì cũng không có chuyện gì, đuổi theo xem.
Lý Dương cước đạp mây, trực tiếp phá không mà đi, hắn hiên tại còn không biết hung thủ chính là Lý Tầm Hoan.
- Ta cũng đi xem xem, thuận tiện nhìn xem hai lão già này công lực rốt cuộc như thế nào?
Quỷ Đế Băng Hồn cũng cước đạp mây, cùng đi theo. Hắn giết Đại công tử của Giang gia, tự nhiên muốn chuẩn bị cho tốt, dù sao thì Giang gia cũng không phải là muốn giết thì giết. Biết người biết ta mới bách chiến bách thắng.
Trong vương cung của Tống Đế Vương.
Nguyên bản là đang cũng đánh cờ với Tống đế, Phong Đô Đại Đế hai mắt sáng lên:
- Tống đế a! hai tên công tử của Giang gia tựa hồ đều chết rồi, hiện tại hai lão gia hỏa của Giang gia này cũng đang đuổi. Lý Dịch đạo hữu tâm thần tu vi cao thâm, ta không phát hiện ra tung tích của hắn, nghĩ rằng hắn cũng sẽ đến xem náo nhiệt, ngươi có hứng thú đi xem với ta không?
Tống Đế Vương lúc này đang hạ cờ, cười nói:
- Đại Đế cho mời, rất vui mừng.
Phong Đô Đại Đế cũng với Tống đế hai người liền ngự mây trực tiếp ly khai vương cung, cũng đi theo khí tức của Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão, bay về phía đông bắc.
Trên một ngọn núi vô danh.
Lý Tầm Hoan đứng ở trên đỉnh núi, ngưng thị nhìn hướng bắc. gió thổi thổi tà áo bay bay, tóc dài màu trắng cũng phất phơ theo gió.
- Tầm Hoan đại ca, xin lỗi, làm cho ngươi thêm phiến toái.
Anh Anh đứng bên cạnh người Lý Tầm Hoan cúi đầu, nhỏ giọng nói.
Lý Tầm Hoan lạnh nhạt cười, lắc đầu.
Đột nhiên!
- Hừ, dám giết người của Giang gia ta, muốn chết!
Thanh âm nặng nề không ngừng quanh quẩn trong thiên địa, dư âm vờn quanh. Mà đồng thời cả thiên địa đột nhiên trở nên rung động, một đoàn quang mang màu bạc và màu xanh dung hợp với nhau thành quang cầu không ngừng xoay tròn trên bầu trời, giống như một mặt trời. Mà cả ngàn dặm không gian cũng đều xoay tròn theo.
Nhất thời, thiên hôn địa ám, trong không gian hơn ngàn dặm, cả thiên địa chỉ còn lại hai loại quang mang màu bạc và màu xanh.
Trên đỉnh núi vô danh, Anh Anh sắc mặt trắng bệch, vội vã ôm chặt cánh tay Lý Tầm Hoan. Lúc này, chỗ dựa duy nhất của Anh Anh chính là Lý Tầm Hoan đại ca. Mà Lý Tầm Hoan, đứng thẳng giống như một cây tùng sắc mặt cũng trở nên trầm trọng. Ba đạo thân ảnh giống như tàn ảnh chợt lóe lên, liền xuất hiện ở lưng chừng không gian, lạnh lùng nhìn hai người Lý Tầm Hoan.
Tập 11: Ngũ Đức Chi Thân