Thôn Phệ Tinh Không

Chương 1175 : Ngàn Năm

Ngày đăng: 18:52 20/04/20


- Lớn lên!

- Lớn lên!

- Lớn lên! Chủ nhân, lớn nữa!

Thí Ngô liên tục phát tới La Phong những luồng tin tức.

La Phong cũng toàn lực ứng phó.

Thí Ngô Vũ Dực vốn vì trong thời gian vô tận lúc trước, lúc xảy ra cuộc chiến lần đó, sáu cặp cánh phân chia, thì cái nào cũng có tổn hại rất lớn. Cặp cánh đứng đầu trong sáu cặp là "Cánh Chim Trắng" vì có Nguyên, cho dù luôn phiêu đãng, nhưng ít nhất một vài tổn hại bên trong cũng đã sớm khôi phục. Chỉ còn lại có ba chỗ thương thế khác phải thôn phệ nhiều tài trân quý mới khôi phục được. Nó lại nhờ có Nguyên , nên vẫn có thể triển lộ uy năng ngập trời.

Năm cặp cánh khác thì thảm hơn, đã bị chia ra, không biết phiêu bạt tới chỗ nào, hơn nữa cái nào cái nấy đều bị tổn hại, uy năng hạ xuống rất nhiều, hơn nữa lại không có Nguyên làm hạch tâm, do đó khi phiêu bạt trải qua một vài hiểm cảnh, như vài hiểm cảnh ở tam đại tuyệt địa, hoàn toàn có thể làm một Vũ Trụ Tối Cường Giả chết đi, có thể hủy diệt cả chí bảo đỉnh cao, nên những cánh chim này mặc dù vượt qua, nhưng tổn hại nghiêm trọng hơn nữa.

Mãi đến hôm nay, cặp cánh của La Phong mới có thể tận tình thôn phệ năng lượng của Nguyên để khôi phục bản thân

- Dừng, dừng lại.

Cánh Chim Trắng kiệt lực quát.

- Lớn lên, Lớn lên, Lớn lên.

Thí Ngô vẫn một mạch thúc dục La Phong.

Thí Ngô Vũ Dực càng thêm hoàn mỹ, việc hóa lớn lên cũng dễ dàng hơn nữa.

Thể tích càng lớn, vậy cũng có khả năng hấp thu nhiều lưỡi đao ánh sáng hơn.

Bốn phiến cánh chim, cao vô cùng vô tận!

Đều lan ra vài năm ánh sáng. Cả Thí Ngô Vũ Dực hoàn toàn có thể sánh ngang với Quang Dực khổng lồ. Quang Dực đã bắt đầu rung động, tựa như muốn đổ xuống, vô số lưỡi đao ánh sáng bay về phía Thí Ngô Vũ Dực, dung nhập vào trong đó.

- Chủ nhân, thời gian vô tận, vô số bộ phận của ta đã bị hư tổn. Bây giờ đã khôi phục được khoảng một thành!

Thí Ngô có vẻ rất hưng phấn.

"Mới một thành? Đã nửa ngày rồi mà. " La Phong thầm kinh hãi.

Chí bảo chí cường bực này muốn khôi phục quả nhiên rất lâu. May mà có Nguyên, nếu không chỉ dựa vào mình, ít nhất trong thời gian ngắn với thần lực của mình cũng căn bản không thể làm được.

- Ngươi là cường đạo.

- Ngươi là đạo tặc! Đây là năng lượng của ta! Của ta!

Cánh Chim Trắng lúc đầu còn ngăn cản, về sau nó hoàn toàn chỉ chửi mắng.

- Đến đây, ngươi tới đây. Có bổn sự giết ta đi. Ta há sợ ngươi sao?

Thí Ngô kêu gào.
Mình vừa rồi dùng Tinh Thần Tháp va vào nó, cũng không thể làm cho Cánh Chim Trắng rung động.

- Nó là Linh, nó không thể khống chế Cánh Chim Trắng di chuyển.

Thí Ngô nói:

- Hơn nữa nhận chủ khó khăn. Ta không tin, có thể trong thời gian ngắn mà xuất hiện một Vũ Trụ Tôn Giả có ý chí của Vũ Trụ Tối Cường Giả, còn có thể trùng hợp phát hiện ra nó. Hơn nữa còn có thể sống mà tới trước mặt Cánh Chim Trắng.

- Về phần Vũ Trụ Chi Chủ, muốn đạt tới ý chí Siêu Việt Vũ Trụ Tối Cường Giả lại càng không thực tế.

Thí Ngô rất tự tin.

- Ừm, chỉ có thể như vậy, tạm thời để nó ở nơi này.

La Phong gật đầu.

- Nhưng ta cũng không vội đi.

La Phong trong Tinh Thần Tháp, cười nhìn Cánh Chim Trắng gần đó. Sức ép ý chí vô tận điên cuồng vẫn lần lượt công kích vào La Phong,

"Thánh Địa tôi luyện ý chí bực này, dù muốn tìm cũng tìm không thấy. Trong Vũ Trụ Hải mặc dù còn có những chỗ khác, nhưng muốn đi cũng vô cùng nguy hiểm."

Bốn đường thông đạo của Tinh Thần Tháp vươn ra bốn phiến cánh bạc nhanh chóng thu nhỏ lại rồi biến mất. Tinh Thần Tháp lại thu nhỏ lại giống như hạt bụi.

Trong phiến không gian yên tĩnh này.

Cánh Chim Trắng, Tinh Thần Tháp đứng đối diện nhau, khoảng cách đang không ngừng từ từ thu nhỏ lại.

- Nhân loại, ngươi sẽ hối hận.

Cánh Chim Trắng hơi điên cuồng, nhưng nó dù sao cũng là một Linh, chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả phát sinh.

Năm này qua năm khác.

La Phong kiệt lực dụng tâm tôi luyện ý chí. Trong lúc tôi luyện, thỉnh thoảng còn ngừng lại nghiên cứu bí pháp đồ hình. Đạo Thần Thú, đặc biệt là phân thân U Hải ở Địa Cầu, cùng với thời gian lang bạt qua nhiều tinh cầu, cảm ngộ thế gian, cũng làm ý chí của La Phong dưới sự công kích đáng sợ càng thêm tôi luyện kiên định hơn.

Đảo mắt, đã qua một ngàn hai trăm năm.

Dần dần hắn đã tới sát Cánh Chim Trắng. Tinh Thần Tháp, rốt cục lần đầu tiên chạm vào nó. Tinh Thần Tháp nhỏ như hạt bụi dán tại vào Cánh Chim Trắng. Nói đúng ra, hạt bụi "Tinh Thần Tháp" chạm vào một vết máu trên Cánh Chim Trắng. Vết máu có đường kính chừng nửa thước, một luồng khí tức đáng sợ điên cuồng tràn ngập.

"Rốt cục chạm tới nó. Vẻn vẹn chỉ là vết máu này mà ẩn chứa ý chí đáng sợ như vậy. " La Phong ngồi khoanh chân mở mắt, thấy vết máu ngoài Tinh Thần Tháp!

----- o O o -----