Thôn Phệ Tinh Không

Chương 1237 : Băng Nhai Bảo

Ngày đăng: 18:53 20/04/20


Băng Nhai Bảo bị kéo vào vực sâu, chỉ tản ra một chút khí tức cũng làm La Phong cảm thấy kiêng kỵ:

- Văn minh viễn cổ đã mất đi không biết bao nhiêu thời đại luân hồi trước đây, thế mà thủ đoạn lại quả là lợi hại. Không hổ là văn minh có thể sáng tạo ra Thuyền Vũ Trụ! Chỉ cần một Đoạn Đông Hà cải tạo Mộ Lăng Chi Chu, mà cũng có thể làm cho Mộ Lăng Chi Chu đáng sợ như vậy.

Trên hai trăm cường giả trong điện sảnh đều lắng nghe cẩn thận. Muốn nghe thanh âm để phán đoán số mệnh của đám Thần Nhãn Tộc nhất mạch trong Băng Nhai Bảo.

- Dù sao cũng là cung điện chí bảo chí cường. Khi vào trong, rất khó chết.

- Không nghe hắn nói à? Ở quê nhà Đoạn Đông Hà, trong nền văn minh viễn cổ, căn bản là không có thuyết pháp về chí bảo chí cường.

- Chí bảo ẩn chứa vô số văn tự, đều là những văn tự của nền văn minh đó. Hiển nhiên đều là vô số chí bảo do văn minh viễn cổ lưu lại. Đoạn Đông Hà đã dám nói thế, e rằng hắn nói thật đó.

- Không có thuyết pháp chí bảo chí cường? Là ý gì đây?

Một vài cường giả không kìm được lẳng lặng thảo luận.

La Phong cũng lóe lên vô số ý nghĩ.

Văn minh viễn cổ cường đại vô cùng. Có nhiều nhân vật lợi hại hơn cả Vũ Trụ Tối Cường Giả. Thậm chí Thủy Tổ của hai Đại Thánh Địa cũng không nhất định mạnh hơn những nhân vật đỉnh cao của văn minh viễn cổ. Nhãn giới rất cao, nên cũng nhìn binh khí khác nhau. Chỉ cần mình đi qua Không Gian Cánh Chim lang bạt một phen, cũng có thể biết…

Chí bảo chí cường, cũng có mạnh có yếu!

Trong mắt người yếu, nó không thể phát huy ra uy năng cực hạn của chí bảo chí cường, tự nhiên khó có thể phán định được ai mạnh ai yếu. Nhưng trước mặt Thủy Tổ Thánh Địa, hoặc Đoạn Đông Hà, hoặc trong tay những nhân vật đáng sợ hơn nữa, tự nhiên có thể phán đoán ra chí bảo nào mạnh yếu.

Do đó

Trong văn minh viễn cổ không các thuyết pháp chí cường.

Đối với chí bảo chí cường, trong văn minh viễn cổ sợ cũng được phân chia rõ ràng. Nhưng sự phân chia đó cũng không có ý nghĩa lớn gì với mình…

Vì thời nay, mạnh nhất cũng chỉ là Vũ Trụ Tối Cường Giả.

Về phần Thủy Tổ của hai Đại Thánh Địa?

Do từ trước đến giờ không ra khỏi Thánh Địa Vũ Trụ! Thế lực ngoại giới đều hoài nghi hai vị Thủy Tổ có còn sống hay không.

"Thí Ngô Vũ Dực, vốn là sáu cặp cánh.

La Phong thầm gật đầu.

"Dựa theo những mảnh trí nhớ từ Linh của Vũ Dực, hẳn là sau khi hai siêu cường giả giao chiến, đã làm Thí Ngô Vũ Dực tổn hại. Thí Ngô Vũ Dực chí bảo không tưởng tượng nổi như vậy mà vẫn có thể lưu lạc tới mức như thế, có thể thấy hai siêu cường giả đó đáng sợ như thế nào? Phỏng chừng cũng là một cường giả trong văn minh viễn cổ."

So với văn minh viễn cổ…

Qua vô tận thời đại luân hồi, thực lực đã thoái hóa rất nghiêm trọng, thua xa nền văn minh đó.

Đang lúc La Phong nghĩ ngợi về văn minh viễn cổ, tưởng tượng sự lợi hại của văn minh viễn cổ, đoán thử văn minh viễn cổ vì sao biến mất trong con sông thời gian thì…

- Rào…
Đoạn Đông Hà chỉ ra xa

Ầm ầm…

Miệng hầm ở hành lang mở ra.

- Theo con đường này ra ngoài.

Đoạn Đông Hà quát.

Sáu Vũ Trụ Tối Cường Giả (kể cả Lôi Y), các Vũ Trụ Chi Chủ, rất ít Vũ Trụ Tôn Giả, Thần Linh Bất Hủ, nhanh chóng bay vào hành lang, chẳng mấy chốc đã biến mất ra xa. Hơn nữa

- Ầm ầm…

Miệng hầm lại hạ xuống rồi đóng lại. Trong sảnh điện, 236 cường giả ai nấy đều vô cùng quyết tâm.

Dù chết! Cũng phải truyền lại một bộ phận tin tức về!

Ánh mắt La Phong nhìn chung quanh, thầm khâm phục. Hai trăm ba mươi sáu người ở đây, nhất định có hai trăm ba mươi lăm người chắc chắn sẽ chết! Người hy vọng sống lớn nhất là La Phong và Bích Huyết Tôn Giả. Về phần các cường giả khác đều chỉ đến đây mạo hiểm, đặc biệt là những người mới đột phá, nút thắt đầu tiên, cơ hồ cũng chỉ là đi tìm chết.

Mỗi tộc quần có thể có chỗ đứng, có thể quật khởi trong thời đại luân hồi của mình, đều là vì các cường giả tộc quần vào thời điểm mấu chốt nguyện đứng ra! Kỳ thật các cường giả từ tầng thấp nhất, bước từng bước lên, trải qua vô số sinh tử, họ sớm đã xem nhạt cái chết. Nhưng phải biết rằng, chết có đáng giá không thôi.

Vì tộc quần, vì tộc quần có thể siêu thoát Luân Hồi tồn tại vĩnh hằng, chết cũng đáng!

- Các ngươi đã mất đường lui về phía sau.

Đoạn Đông Hà đứng dậy.

- Nhất định chỉ có một người có thể nhận truyền thừa của Đoạn Đông Hà nhất mạch ta. Mọi người đi theo ta.

Đoạn Đông Hà xoay người nhìn về phía vương tọa.

Ầm…

Vương tọa cùng với vách đá sau vương tọa đột nhiên nứt ra. Vô số thác nước, hoa tươi truyền đến. Thậm chí thoáng còn có một tiếng chim kêu, tiếng dị thú gầm gừ truyền đến. Đó là một không gian rộng lớn độc lập.

- Đây là không gian truyền thừa của Đoạn Đông Hà nhất mạch ta.

Ánh mắt Đoạn Đông Hà chớp chớp, từ từ nói:

- Cơ hồ các thế hệ cường giả đều nhận truyền thừa bên trong Truyền Thừa Không Gian. Ta cũng thế.

----- o O o -----