Thôn Phệ Tinh Không

Chương 1339 : Đi Vào

Ngày đăng: 18:54 20/04/20


Đầu của vật khổng lồ này rộng lớn vô tận

Lúc này chung quanh đầu nó vờn quanh đủ loại chí bảo loại cung điện. Các thế lực lớn Vũ Trụ Hải cơ hồ chín phần đều đang ở chung quanh cái đầu này.

- To thật.

- Đây là miệng của sinh vật hình người.

Mộ Lăng Chi Chu hạ xuống, La Phong, Hỗn Độn Thành Chủ và đám cường giả Hồng Minh bên trong đều thán phục nhìn ra xa. Phía trước đang có vực sâu vô tận. Nhìn ngoại hình vật khổng lồ này mà phán đoán, thì vật khổng lồ này hẳn là đang ngậm miệng. Còn vực sâu này, vẻn vẹn chỉ là một khe hở nhỏ trên đôi môi thôi.

Vực sâu hẹp này dài ước 190 vạn năm ánh sáng, chỗ rộng nhất ước 12 vạn năm ánh sáng. Mặc dù là đám người La Phong có chí bảo loại khu vực, cũng chỉ có thể dò xét được một góc núi băng của nó. Chỉ cần khe hở, dù là có ném vào đó mười tám hệ Ngân Hà cũng chẳng ăn thua gì.

- Vèo!

- Vèo!

Lưu quang rất dài liên tục thuấn di xuất hiện phía trên vực sâu, sau đó vọt thẳng vào.

- Nhanh, nhanh, bên trong vật khổng lồ này nếu có bảo tàng, thì người tới trước sẽ giành được. Nhanh lên!

Không ít thế lực đều vô cùng vội vàng. Tuy nói không biết trong lòng có vật khổng lồ này có gì đáng sợ không, nhưng họ ai cũng có khát vọng vô tận, do đó họ trước hết liền lập tức cử ra một vài Vũ Trụ Chi Chủ có phân thân đi dò đường trước.

- La Phong, chúng ta cũng đi xuống đi.

- Hỗn Độn!

Các cường giả trận doanh Hồng Minh cũng nóng nảy. Ai cũng biết nhanh chân thì còn, chậm chân thì mất. Thấy thế lực khác phái ra cường giả, họ sao không vội được?

Hỗn Độn Thành Chủ nhìn quanh, liền nói ngay:

- Chúng ta không biết gì về vật khổng lồ này, cũng không biết bên trong có nguy hiểm gì. Mặc dù là Vũ Trụ Tối Cường Giả cũng không ai tin chắc. Do đó, bây giờ trước hết cử Vũ Trụ Chi Chủ có phân thân đi vào tìm kiếm. Mặc dù chết, cũng chỉ là tổn thất một phân thân và một bộ phận chí bảo mà thôi. Đầu vật khổng lồ này có những cửa vào chủ yếu là hai lỗ tai, hai lỗ mũi, khe hở đôi môi. Nếu muốn vào… tốt nhất tách ra hành động, phân biệt vào các thông đạo khác nhau, cẩn thận tìm kiếm.

Không ai biết, đường thông đạo nào có thể phát hiện bảo tàng sớm nhất.

Do đó, mỗi đường thông đạo đều có vài cường giả vào thử.

- Được.

- Ta đi.
"Đi, tiếp tục đi xuống."

La Phong Ma Sát tộc lại ngồi trên cung điện chí bảo, tránh xa trùng động thiên nhiên, tiếp tục đi xuống.

Vì bất kỳ cường giả nào đều phải tìm hiểu nơi nguy hiểm. Ở nơi nguy hiểm, phương thức di chuyển chủ yếu phân hai loại. Một là thuấn di, một là phi hành! Thuấn di là đến một vài khu vực có thể cảm ứng, có thể cam đoan khu vực đó là an toàn mới có thể thuấn di. Mà phi hành thì an toàn hơn nhiều, cũng không ai ngu ngốc xông thẳng vào một nơi nguy hiểm.

Như trùng động thiên nhiên?

Không ai được biết bên kia là cái gì. Như trùng động thiên nhiên trong Vũ Trụ Nguyên Thủy thì thôi. Như Thuyền Vũ Trụ, Khuynh Phong Giới, Lưu Trọng Sơn, hoặc như trùng động thiên nhiên trong vật khổng lồ này, thì không ai ngu ngốc xông bậy.

"Di chuyển!"

Vực sâu vô tận, không nhìn thấy điểm cuối.

Cũng như lúc trước, chỗ nào nguy hiểm là La Phong Ma Sát tộc sẽ ngồi trên cung điện chí bảo liên tục di chuyển, thuấn di

"Một mạch không tới điểm cuối, một mạch không có điểm cuối. Ta đã vào đây xx ngày rồi." La Phong Ma Sát tộc tới ngày thứ xxx, đã hơi sốt ruột. Dù sao tam đại tuyệt địa khác có thể nói là có rất nhiều khu vực nguy hiểm, nhưng tiến vào trong cơ thể vật khổng lồ, hắn vẫn chỉ thấy vực sâu vô tận, không hề có gì, khắp nơi đều có thể thuấn di.

- Vù!

Một trận gió vô cùng lạnh giá chợt xuất hiện. Mặc dù là chí bảo loại khu vực của La Phong lan ra phạm vi tới vài năm ánh sáng, nhưng lại căn bản không thể tìm được nơi nó xuất hiện, nó cứ thế thổi tới.

Vô thanh vô tức.

Vừa thổi qua cung điện chí bảo hình cầu của Ma Sát Tộc La Phong, cả cung điện hình cầu màu đen vốn là một cung điện chí bảo đỉnh cao, thế mà lúc này lại tựa như bụi bậm, tất cả đều hóa thành bụi rồi sụp xuống, bụi tung tóe ra bốn phía, sau đó hóa thành hư vô, còn La Phong Ma Sát Tộc trong cung điện chí bảo hình cầu chỉ cảm thấy tới một luồng lạnh giá, rồi thần lực đông lại. Cơn lạnh giá như đông lại cả linh hồn.

Âm thầm không một tiếng động, La Phong Ma Sát tộc kể cả chiến đao sau lưng, áo giáp trên người, tất cả đều hóa thành bụi tung tóe, sau đó hóa thành hư vô.

Vực sâu vô tận…

Vẫn tựa như không có nguy hiểm gì, khắp nơi đều yên ả, khắp nơi đều có thể thuấn di.

Còn Ma Sát Tộc La Phong lúc trước và cung điện chí bảo đã hóa thành hư vô, chẳng còn lại gì, tựa như chưa bao giờ tới đây.

----- o O o -----