Thôn Phệ Tinh Không
Chương 27 : Dọn Nhà
Ngày đăng: 18:43 20/04/20
Giữa trưa, giáo quan Giang Niên kéo La Phong đi ăn cơm với một vài vũ giả thích náo nhiệt ở khu tổng bộ. Tới hoàng hôn, La Phong mới trở về đến nhà.
----- o O o -----
Vào lúc hoàng hôn, ở tiểu khu bờ nam, những ngọn đèn đường đã được bật sáng. Có ba trung niên người đầy mồ hôi vừa đi vừa nói chuyện. Nếu đi tới gần có thể ngửi thấy mùi gỗ, mùi sơn trên người họ.
- Lưng ta đau quá. Tối nay chắc chỉ có thể nằm sấp mà ngủ. - Một người có thể hình khôi ngô đưa tay đỡ eo lưng, đau đớn nói vẻ bất lực:
- Còn cả tuyến tiền liệt cũng khó chịu. Khi nào có thời gian, chắc phải đi bệnh viện coi một chút. Mẹ kiếp, bệnh viện đắt tiền chết đi được.
- Lão Điền! Hay là ngươi nghỉ vài ngày? Nói một tiếng cho lão bản, đợi tốt lên một chút rồi đi làm? - La Hồng Quốc nói.
- Đúng, lão Điền, thân thể mệt mỏi thì không nên làm cố. - Người hơi mập bên cạnh cũng nói ngay.
- Ừm, ta tự mình biết. Thôi, ta về nhà trước.
Nói đến đây, trung niên hình thể khôi ngô đi vô ngõ, rẽ vào một khu nhà tập thể… Hán tử hơi mập đành than thở với La Hồng Quốc một câu, rồi cũng chào nhau một tiếng, đi về phía một nhà khác.
Dưới ánh sáng đèn đường hôn ám, La Hồng Quốc từ từ đi về phía nhà mình.
- Tầng32! - La Hồng Quốc ngẩng đầu nhìn cầu thang. Đối với mọi người thì trèo 32 lầu thật ra là một việc rất nhẹ nhàng. Nhưng sau một ngày mệt nhọc thì với La Hồng Quốc cho dù đi đường cũng làm hắn có cảm giác rất mệt.
- Cổ ta, lưng ta cũng hơi đau. Có lẽ nên dành một thời gian nghỉ ngơi.
La Hồng Quốc lên cầu thang, đi một mạch đến tầng32!
- Reng! Reng reng!
La Hồng Quốc đứng ở cửa, bấm chuông. Hắn đến cả việc móc chìa khóa ra cũng không muốn làm.
- Két!
Cửa mở. Hắn liếc mắt vào đã thấy bên trong phòng có một bàn bày đầy thức ăn. Sơ sơ cũng phải tới mười mấy món. Cho dù ăn tết thì nhà hắn cũng không xa xỉ như vậy.
- Làm gì mà ăn nhiều thứ thế?
La Hồng Quốc mặc dù cảm thấy hơi bất mãn, nhưng vẫn cười vào phòng.
- Đưa đồ lên…
La Hoa ngồi trên ghế lăn cao giọng gọi.
- Ba, hoan nghênh ba về nhà!
- Ba!
- Dừng xe!
Một quân nhân lập tức chĩa súng vào người lái xe taxi.
- Kít!
Xe taxi lập tức ngừng lại. Người trong gia đình La Phong từ xe taxi bước xuống. Một lão già tóc hoa râm ra khỏi phòng bảo vệ tiểu khu Minh Nguyệt, cười hà hà nói:
- La Phong, đúng không? Lần trước thấy ngươi tới sát hạch Chuẩn Vũ Giả, ta biết ngươi đã có tiền đồ vô tận rồi. Không ngờ nhanh như vậy mà đã vào tiểu khu chúng ta. Ngày hôm qua đã có thông báo tới chỗ ta. Nhanh, người đâu, tới đây giúp chuyển đồ nào.
- La Phong, đồ vật sẽ có người giúp chuyển cho. Công ty dọn nhà không được phép đi vào.
Lão già tóc hoa râm cười nói.
- Chúng ta hiểu.
La Hồng Quốc mỉm cười gật đầu.
Chẳng mấy chốc, có bảy tám quân nhân từ tiểu khu chạy ra, giúp chuyển đồ rất nhanh chóng. Dưới cái nhìn hâm mộ của đám người công ty dọn nhà, gia đình La Phong đi vào tiểu khu Minh Nguyệt.
- Tiểu khu Minh Nguyệt.
La Phong nhìn Hội Quán Cực Hạn nằm ở giữa, với vô số ngôi biệt thự có khung cảnh xinh đẹp bao quanh.
- Từ hôm nay trở đi, nhà ta ở nơi này.
La Phong quay đầu nhìn về phía cha mẹ và đệ đệ ngồi trên ghế lăn. Lúc này cha mẹ và đệ đệ đều kích động nhìn tiểu khu.
- La Phong tiên sinh, nhà ngươi ở căn phía trước.
Trong số mấy tên quân nhân chuyển đồ vật, có một nữ tử còn trẻ, mỉm cười cầm một mớ hồ sơ cười nói:
- Căn số 199 phía trước này chính là nhà của La Phong tiên sinh. Căn biệt thự này tổng cộng có ba tầng, có tầng hầm, trên lầu thượng tầng ba có sân phơi. Tổng diện tích là 512 mét vuông. Nếu tính cả tầng hầm, sân vườn, và sân phơi, là gần 800 mét vuông.
Người trong gia đình La Phong vừa nhìn nhau, vừa cẩn thận ngẩng đầu nhìn biệt thự sơn hai màu trắng đỏ trước mặt.
- 36 mét vuông? Gần 800 mét vuông?
Đệ đệ La Hoa trên ghế lăn không kìm được cứ thì thào nói mãi.
----- o O o -----