Thôn Phệ Tinh Không

Chương 317 : Nặc Lam Sơn

Ngày đăng: 18:45 20/04/20


Trong đại sảnh Sát Lục Tràng.

La Phong và Lôi Thần tùy ý nói chuyện phiếm, cũng là một loại thả lỏng hữu hiệu.

- La Phong, Lôi!

- Ha ha, khó mà gặp được hai người các ngươi.

Theo tiếng cười sang sảng, một đại hán hình thể cao lớn da đen như hắc hùng, còn có một than nhiên da trắng nõn tóc đỏ sóng vai đi tới

- Bố Lôi Mỗ, Hà Nhược, tới đây, ngồi nào.

La Phong ngoắc tay gọi.

Thường xuyên tới Sát Lục Tràng khổ tu, cũng thường xuyên tán dóc trong đại sảnh Sát Lục Tràng, tự nhiên cũng kết bạn với một vài tinh anh trường kỳ ở Sát Lục Tràng.

Tất cả mọi người đều hiểu rõ, đã có thể trường kỳ tới Sát Lục Tràng, không phải người rất có tiền cũng là người rất có bối cảnh. Tiền đồ tương lai khác hẳn bình thường. Có nhiều bằng hữu hơn, sau này khi lang bạt trong vũ trụ không biết chừng sẽ phải nhờ tới bằng hữu. Do đó mọi người đều có ý thức kết giao bằng hữu.

Ngắn ngủn một tháng, La Phong đã kết bạn với trên 30 người. Hai người trước mắt xem như quan hệ với hai người mình rất tốt.

- Hồng vẫn chưa ra à?

Bố Lôi Mỗ nói oang oang.

- Hắn đã tám ngày rồi không ra.

Lôi Thần nói.

- Điên cuồng thật.

Hà Nhược không kìm được nở nụ cười

- Được rồi, nói với các ngươi một việc… sắp tới, e rằng ta và Bố Lôi Mỗ sẽ không tới Sát Lục Tràng nữa.

Đại hán cường tráng Bố Lôi Mỗ cũng gật đầu.

- Sao vậy?

La Phong, Lôi Thần giật mình.

Hai người này cùng với mình, đều thuộc loại thường xuyên tới Sát Lục Tràng.

- Ta và Bố Lôi Mỗ, nhận được nghiêm lệnh của sư phụ, đi đăng ký trở thành Dong Binh Vũ Trụ Thực Tập, tham gia sát hạch dong binh thực tập vũ trụ.

Hà Nhược thì thào nói:

- Sát hạch Dong Binh Vũ Trụ Thực Tập này nguy hiểm hơn thám hiểm vũ trụ bình thường nhiều, nghe nói tỷ lệ tử vong, đào thải đều rất cao. Nếu một tháng sau mà ta và Bố Lôi Mỗ có bất kỳ ai không có tới Sát Lục Tràng, sợ đã chết trong sát hạch rồi. Hôm nay ta nói với các ngươi một tiếng, cũng sợ sau này chúng ta biến mất, các ngươi trách chúng ta bất cáo nhi biệt, không phải bạn tốt. Ha ha…

- Nói thật không đó?

La Phong, Lôi Thần đều giật mình.

Sát hạch Dong Binh Vũ Trụ Thực Tập, có ghê gớm như vậy không chứ?

- Nguy hiểm là nguy hiểm. Nhưng những cấp Vũ Trụ, Vực Chủ, Giới Chủ, càng muốn lên cao thì càng phải là dong binh.

Ánh mắt Hà Nhược rất sắc bén

- Nếu ta không liều một phen, cũng sẽ chỉ làm tiểu binh vệ đội, bị người ta sai đi thế mạng. Muốn làm việc lớn, nghĩ tới sống tiêu sái, phải liều, phải chiến đấu!

- Ừm.

Bố Lôi Mỗ gật đầu thật mạnh.

La Phong, Lôi Thần nhìn nhau.

Hai người họ vì khi ở Địa Cầu đã là cao cao tại thượng rồi. Do đó căn bản không có áp lực gì. Không giống như Hà Nhược, Bố Lôi Mỗ, được bồi dưỡng trọng điểm, hoàn cảnh sống của họ rất áp lực. Họ có khi còn phải lo lắng hơn La Phong
- Nói giá đi.

La Phong khẽ lắc đầu.

- 100 ức đồng Càn Vu?

Nặc Lam Sơn nói.

- Không bán.

La Phong không chút do dự.

- 1000 ức đồng Càn Vu!

Nặc Lam Sơn lại nói.

- Ta nói… Không bán. Bất luận ngươi báo giá gì cũng không được.

La Phong nhìn Nặc Lam Sơn. Hồng, Lôi Thần cũng bình tĩnh nhìn người này.

Hai Vũ Trụ Dong Binh bên cạnh vô cùng chấn động. Nặc Lam Sơn này lai muốn mua tinh cầu thuộc quyền thanh niên trước mắt này à? Báo giá rất ghê gớm. 100 ức đồng Càn Vu cũng đủ mua một tinh cầu có sinh mạng cao nhất rồi. Rồi sau đó lại trực tiếp báo ra cái giá trên trời 1000 ức đồng Càn Vu. Tinh cầu đó là thứ gì mà trị giá như vậy?

Cho dù đối với Nặc Lam Sơn, bỏ ra khoản tiền này cũng là cố hết sức rồi.

- Ngươi dám khiêu khích ta!

Đôi mắt Nặc Lam Sơn nheo lại, như độc xà nhìn chằm chằm vào thanh niên trước mắt

- Thanh niên, tính tình ta cũng không tốt. Nhưng hôm nay ta cho ngươi một cơ hội… chuyển nhượng quyền quản tinh cầu của ngươi cho ta, tất cả ân oán chấm dứt.

- Chuyển tinh cầu cho ngươi?

La Phong nhếch miệng cười.

Có thể sao?

Địa Cầu, là quê nhà của vô số người Địa Cầu. Đối với người khác thì có lẽ là có giá. Nhưng đối với người Địa Cầu mà nói thì đương nhiên là vô giá!

- Xin lỗi, không mời ngươi uống rượu được.

La Phong nâng chén, ngẩng đầu uống cạn một hơi.

Sắc mặt Nặc Lam Sơn nhất thời càng thêm khó coi.

Ba người La Phong, Hồng, Lôi Thần chẳng thèm liếc mắt nhìn hắn.

- Nào, đại ca, Nhị ca, chúng ta cạn ly.

La Phong nâng chén.

- Nào, cạn.

Hồng cười nói.

- Làm một hơi.

Lôi Thần nói theo.

Ba người căn bản xem vũ giả Nặc Lam Sơn có danh hiệu Cự Phủ bên cạnh như hư vô.

Nếu bình thường… phỏng chừng khi thấy Nặc Lam Sơn từ xa, ba người họ phải nhanh chóng chạy đi. Chạy trốn càng xa càng tốt. Nhưng trong Vũ Trụ Giả Định, ai sợ ai chứ?

----- o O o -----