Thôn Phệ Tinh Không

Chương 628 : Nghe Rồi

Ngày đăng: 18:48 20/04/20


- Thay đổi.

- Mật độ dân cư ít hơn.

La Phong phi hành trên không, nhìn xuống thành phố phía dưới.

Địa Cầu cơ hồ không còn khu vực trồng lương thực. Trên lục địa phần lớn là khu nhân loại sống. Vùng ngoại thành lẫn thành phố đều được xây dựng tuyệt đẹp. Không trung xanh thẳm trong vắt, mặt đất cây xanh mượt mà, cho dù là trong thành phố phồn hoa nhất cũng rất ít khi thấy những cao ốc cao chọc trời. Chỉ còn lại có một vài cao ốc cao chọc trời có giá trị kỷ niệm thôi.

- Điện hạ, năm đó ngươi sống ở đâu.

Địch Luân cười hỏi.

- Đằng kia!

La Phong từ xa chỉ vào một thành phố lớn phồn hoa xa xa

- Dương Châu thành, một trong tám đại vệ thành của Cơ sở Giang Nam Thị. Thành phố có vài khu vẫn được bảo trì, nhưng cả Dương Châu thành đã biến hóa quá lớn.

Dương Châu thành, bây giờ là một tòa thành rất nổi tiếng trên Địa Cầu.

Chỉ cần dân cư bình thường cũng đã đạt tới hai ngàn vạn. Hơn nữa vô số người lui tới du ngoạn, vô số người hâm mộ truy tìm dấu chân La Phong trên Địa Cầu, làm Dương Châu thành phồn hoa phi thường. Sau khi cả Địa Cầu được cải tạo… địa vị của Dương Châu thành đã được đề cao tới mức sánh ngang với cơ sở Giang Nam Thị.

Dương Châu thành, khu nhà cổ thành phố La gia.

- Địch Luân, đợt lát nữa ngươi hơi chút biến ảo bộ dáng một chút.

La Phong cười nhìn nam tử đầu trọc hắc bào.

- Ngươi trông như vậy rõ ràng không phải người Địa Cầu, sẽ khiến người ta vây xem.

- Hiểu rồi.

Địch Luân gật đầu. Đồng thời Bất Hủ lực bắt đầu khởi động. Thân thể, mặt mũi, bộ dáng, tựa như nước chảy di động, chẳng mấy chốc đã biến thành một nam tử đầu trọc da vàng rất bình thường, không khác gì người Địa Cầu bình thường, đến cả y phục trên người cũng biến thành một bộ quần áo rất thông thường.

Vèo! Vèo!

La Phong, Địch Luân nhanh chóng đáp xuống. Hai người căn bản không khiến cho thành phố cảnh giác chút nào, rồi không một tiếng động đi trên đường Dương Châu thành.

- Đây là trường trung học mà ta học tập.

- Đây là đường phố ta thường xuyên đi ngang qua, vẫn được bảo trì nguyên dạng.

- Kia, là phòng thuê rẻ tiền nơi ta từng sống rất lâu.

La Phong, Địch Luân vừa đi, vừa nhìn một vài ký ức hơn hai trăm năm trước. Là một cường giả vũ trụ, trí nhớ La Phong cực mạnh. Đến cả một vài ký ức thời kỳ trẻ con cũng có thể nhớ được.

- Nơi này thật là náo nhiệt.

Địch Luân chỉ vào một vũ quá rộng lớn xa xa.

- Đó là nơi ta luyện võ.

La Phong cười nói:

- Năm đó ta là học viên trong đó.

- Điện hạ năm đó tu luyện tại đây. Còn điện hạ bây giờ đã là lãnh chúa Ngân Hà, chẳng trách tòa vũ quán này lại náo nhiệt như vậy.

Địch Luân cũng cười gật đầu.

La Phong quay đầu chỉ vào một nhà hàng gần đó:

- Đi, tới nhà hàng đó ăn cơm đi. Không ngờ qua hai trăm năm, nhà hàng này vẫn còn.

La Phong đeo kính râm, cùng Địch Luân tiến thẳng vào nhà hàng này.
Tên mập tóc vàng vội chạy tới.

- Hừ.

Trong mắt La Ngạn Trường lóe lên vẻ tức giận, làm tên mập tóc vàng vội nặn ra một vẻ tươi cười.

Nghiêm Hoan cùng lớp cùng học với La Ngạn Trường, hơn nữa Nghiêm Hoan cũng mập như hắn. Hơn nữa rất thích nịnh bợ, La Ngạn Trường cũng rất thích hắn…

La Ngạn Trường nhìn thanh niên mặc đồ luyện công đang đứng một bên, trên người còn có vết máu, mỉm cười nói:

- Dương Chí, không có việc gì chứ?

- Không có việc gì, La thiếu gia.

Thanh niên mặc đồ luyện công nói ngay.

- Ừm.

La Ngạn Trường gật gật đầu.

- Ra ngoài cả đi.

La Ngạn Trường phân phó.

Nhất thời đám cảnh sát, thanh niên mặc đồ luyện công, cô gái, cùng với một vài khách nhân chưa kịp đi, ai nấy vội bỏ đi. La Ngạn Trường phân phó họ… họ đã cảm thấy là một việc rất bình thường. Không nói chuyện khác, chỉ cần bản thân thực lực La Ngạn Trường cũng đã là cấp Hành Tinh rồi!

Bên trong nhà hàng.

- Lần trước ta phân phó ngươi giáo huấn hắn. Nhưng cũng phải phân trường hợp.

La Ngạn Trường lạnh lẽo liếc mắt nhìn tên mập tóc vàng, truyền âm nói:

- Làm việc đừng để mất mặt ta, hiểu chưa?

- Dạ, lão đại.

Tên mập tóc vàng liền nói.

Thân thể La Ngạn Trường chợt run lên, rồi biến sắc, đột nhiên quay đầu nhìn về phía góc nhà hàng, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi…

Bởi vì hắn vừa mới rõ ràng bảo những người khác đều ra ngoài, hơn nữa cảm giác thấy những người đó đích xác đều đã ra ngoài… hai người đứng góc nhà hàng, thế mà hắn đường đường là một cao thủ cấp Hành Tinh mà thật sự không hề có một chút cảnh giác nào, giống như đó là không khí vậy.

- Ta cảm giác tiểu gia hỏa này rất ghê. Bề ngoài thì khác, trong lòng lại khác. Chậc chậc, xông xáo vào vũ trụ, với tính cách này ít nhất có thể sống rất lâu. Nhưng so với tính cách ngươi thì hơi khác, là La gia của ngươi à?

Địch Luân hỏi.

- Đúng, thật ra là La gia ta. Hắn tên là La Ngạn Trường, là đời thứ tám của ta.

La Phong nói với Địch Luân.

Khi thấy La Ngạn Trường nhìn qua.

La Phong lúc này mới gỡ kính râm xuống, đồng thời cơ mặt hơi thay đổi, nhìn lại La Ngạn Trường.

- A.

La Ngạn Trường sắc mặt nhất thời trắng bệch, trên trán đổ những giọt mồ hôi lạnh.

----- o O o -----