Thôn Phệ Tinh Không

Chương 839 : Bảo Tàng

Ngày đăng: 18:49 20/04/20


Tộc Lão Cầu Xích Tạp đứng ở cửa lối ra khu hạch tâm Tế Tháp, nói rất rõ ràng, còn nói ra cả bí mật bảo tàng trong Tế Tháp nữa.

"Bảo tàng giả và bảo tàng thật? " La Phong suy tư.

Phải thừa nhận, Cầu Xích Tạp nói rất giống thật.

"Lúc trước ta cướp được Rương Tàng Bảo là trống rỗng. Hơn nữa hắn có thể thấy được rõ ràng mọi động tĩnh của chúng ta. Không nghi vấn gì, tên thổ dân này sớm đã ở bên trong Tế Tháp, điểm này là rất chính xác. "

"Có hai loại khả năng. "

"Loại đầu tiên, Cầu Xích Tạp thật sự muốn tìm được đại bảo tàng trong Tế Tháp. Còn bảo tàng cũng phải dựa vào tín phù. Do đó hắn tới tìm chúng ta hợp tác. "

"Loại thứ hai, tất cả đều do hắn bày ra! Tàng Bảo Thất là Tàng Bảo Thất thật, bảo tàng thì hắn sớm đã lấy. Nhưng năm đó tộc quần họ bị diệt… Do đó Cầu Xích Tạp có cừu hận rất lớn với ngoại tộc chúng ta. Lúc trước cố ý xếp đặt để chúng ta tự giết lẫn nhau. Bây giờ thấy chúng ta sắp đi, lập tức ngăn chặn chúng ta. Rất có thể lại bày ra một âm mưu khác để trả thù chúng ta. " La Phong thầm nghĩ.

Một người còn sống của một tộc quần bị diệt.

Giả thiết Địa Cầu bị diệt, hoặc nhân loại bị diệt, La Phong e rằng cũng sẽ trả thù điên cuồng những tên cừu địch ấy.

"Là muốn bảo vật? Hay muốn trả thù? " La Phong chần chờ.

Thương Kim Vương, Tử Chung Vương, Hổ Thích Vương cũng đều do dự.

- Thương Kim Vương, ngươi nói tên thổ dân này nói thật hay giả?

Tử Chung Vương truyền âm hỏi.

- Một nửa có thể là thật, một nửa có thể là giả.

Thương Kim Vương truyền âm trả lời.

Nói nhảm! Tử Chung Vương không khỏi thầm nghĩ.

- Chúng ta làm sao bây giờ?

Tử Chung Vương nói.

- Ta nhất định phải tìm được bảo tàng!

Trong mắt Thương Kim Vương đầy hung quang. Hắn đã thiêu đốt Bất Hủ thần thể, mặc dù đã lấy được tiền bạc của Băng Nhận, Dạ Thần Vương trước, nhưng chút tiền bạc này cũng không thể làm cường giả Phong Vương cực hạn Thương Kim Vương thỏa mãn. Mục tiêu của hắn chỉ có một - Bảo tàng Tế Tháp.

Không lấy được bảo tàng, hắn sẽ không thỏa mãn.

- Tất cả đều nghe theo Thương Kim Vương ngươi. Tin rằng có Thương Kim Vương, cho dù những người còn sống ở Diễm Tế đại lục có âm mưu gì cũng sẽ không thực hiện được.

Tử Chung Vương nịnh nọt nói.

- Ha ha… trước mặt thực lực chênh lệch cực lớn, tất cả âm mưu đều là vô dụng.

Thương Kim Vương tự tin nói:

- Yên tâm, lần này tìm được bảo tàng Tế Tháp, ta sẽ dựa theo hiệp định chia cho ngươi hai thành.

- Vậy cám ơn Thương Kim Vương rồi.

Tử Chung Vương trong lòng thầm hận.

Lúc trước còn nói phân phối theo phương pháp 7:2:1, bây giờ Băng Nhận vừa chết, Thương Kim Vương lại bá đạo tới mức tự động chiếm tám phần.
Cầu Xích Tạp hít sâu một hơi, trong lòng lẩm bẩm:

- Vô số tộc nhân đã chết, ta cho ngoại tộc tiến vào Tàng Bảo Thất, cũng là vì tộc quần có thể hưng thịnh. Các tộc nhân ơi… Tha thứ cho ta.

Lập tức hắn vươn sáu bàn tay ra, đồng thời chiếu vào trên những hoa văn quy luật thờ cúng trên vách tường. Những hoa văn kỳ bí ấy nhất thời sáng lên, rồi những tiếng ầm ầm vang lên.

- Hả?

La Phong quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy vách tường vốn tựa như một khối, bắt đầu từ từ kéo ra, hiện ra một thông đạo rộng vẻn vẹn chỉ mười thước.

- Tàng Bảo Thất ở bên trong.

Cầu Xích Tạp nói.

- Rất tốt, vậy nếu mọi người cùng hợp tác không phải tốt hơn à?

Thương Kim Vương cười ha ha, nhưng bốn cường giả vẫn cẩn thận vây quanh Cầu Xích Tạp, đi về phía thông đạo.

Thông đạo vẻn vẹn chỉ xa có trăm mét.

Điểm cuối ẩn hiện cánh cửa lóe lên quang mang màu vàng, những hoa văn quy luật trên cánh cửa thâm ảo hơn nữa, tỏa ra khí tức đặc biệt.

- Đây là kim loại cấp G?

- Là kim loại cấp G!

- Ngoại trừ Rương Tàng Bảo, đây là lần đầu tiên chúng ta thấy kim loại cấp G ở Tế Tháp, hơn nữa là kim loại cấp G dùng để làm ra cả một cánh cửa. Chỉ cần cánh cửa này, e rằng cũng giá trị quá một ức đơn vị hỗn nguyên.

Tử Chung Vương nhẹ giọng cười nói

Thương Kim Vương cũng ra vẻ tươi cười, chỉ cần cửa mà cũng đã quí như vậy.

Xem ra…

Tất cả những gì Cầu Xích Tạp nói là sự thật. Bảo tàng bên trong cửa tuyệt đối sẽ rất kinh người.

- Thiêu đốt một ít Bất Hủ thần thể, quả là đáng giá, rất đáng giá.

Thương Kim Vương không kìm được nóng bừng lên trong lòng.

La Phong cũng lặng lẽ quan sát tất cả.

Bất luận làm sao, mình bằng vào Thí Ngô Vũ Dực và Tướng Giáp, rất tin tưởng việc bảo vệ tính mạng hoặc chạy trốn, nên không thể bỏ qua bảo tàng được.

- Các vị, muốn mở cánh cổng bảo tàng ra. Thứ nhất, phải có tín phù. Thứ hai, phải là tộc nhân bản tộc ta.

Cầu Xích Tạp lạnh lùng nói:

- Bây giờ đưa ta tín phù đi, để ta mở bảo tàng ra.

----- o O o -----