Thôn Phệ Tinh Không

Chương 932 : Ẩn Mình Hai Ngàn Năm

Ngày đăng: 18:50 20/04/20


Năm tên tôi tớ quỳ mọp xuống dưới điện, không dám phát nói tiếng nào.

Trên vương tọa Thiên Lang khổng lồ đang đứng, đôi mắt xanh rờn lại lóe ra hung quang:

- Cho dù nhân loại này lần sau lại hiện thân, lúc ta nhận được tin mà muốn đi tìm hắn thì e rằng tên nhân loại đó đã lại ẩn nấp mất rồi.

Thiên Lang lập tức ý thức được điểm này, hơn nữa cũng nhanh chóng đưa ra quyết định.

- Chuẩn bị các khối băng.

Thiên Lang trầm giọng nói.

- Vâng, chủ nhân.

Năm tên tôi tớ đang quỳ mọp đồng thời đáp. Một tên dẫn đầu lập tức lật tay, cung kính đưa lên một khối băng dài khổng lồ dùng cho điêu khắc rất tốt.

Thiên Lang từ trên vương tọa đi xuống, bốn vó chầm chậm, đi đến trước khối băng.

- Các ngươi nói cho ta rõ tin tức về nhân loại này giao đấu với Bôn Lôi Vương và Ngân Mâu như thế nào.

Thiên Lang nói.

- Vâng. Chủ nhân. Nhân loại này đầu tiên là giao chiến với Bôn Lôi Vương. Giao thủ một lát thì Bôn Lôi Vương lại bị nhân loại đó áp chế, hơn nữa tốc độ nhân loại đó lại nhanh tới đáng sợ, chạy trốn cũng trốn không thoát. Chỉ có thể ép phải thiêu đốt thần thể! Sau khi Bôn Lôi Vương thiêu đốt thần thể, tốc độ vẫn không bằng nhân loại

Năm tên tôi tớ liên tiếp thuật lại tin tức. Mặc dù phải nói giản lược, nhưng những trọng điểm đều đã nói đủ.

Thiên Lang gục đầu xuống, nhìn khối băng.

- Xoẹt xoẹt xoẹt…

Các văn tự yêu tộc chợt hiện lên trên khối băng, bảng xếp hạng nhanh chóng được định ra.

Xếp hạng nhất: Huyết Hoạt

Xếp hạng thứ hai: Ngân Mâu

Xếp hạng thứ ba: Thiên Lang

Xếp hạng thứ tư: Hắc Phong

Xếp hạng thứ năm: Tỳ Ảm

Xếp hạng thứ sáu: nhân loại
Hỗn Độn Thành Chủ nói:

- Ngươi bây giờ vẫn kiên trì ý nghĩ của mình sao?

La Phong gật đầu:

- Vẫn kiên trì!

- Ngươi cứ tiếp tục kiên trì đi, ngươi còn có tư cách phạm sai lầm mà.

Trong khí lưu vô tận truyền ra thanh âm

-… Hy vọng đừng để tới lúc ngươi sáng tạo ra thức thứ tư mà vẫn còn nghĩ như vậy.

La Phong chỉ khom người, không nói gì.

- Đi đi! Dùng thành tựu để chứng minh ngươi đúng.

Trong khí lưu vô tận truyền ra thanh âm loáng thoáng.

- Vâng, sư phụ.

La Phong khom người, trong lòng lại thầm nghĩ, mình đương nhiên sẽ dùng thành tựu để chứng minh!

Vèo!

La Phong đã hư không tiêu thất, ý thức trở về thực tại.

Đông Phương Băng Ngục, trong hang động dưới lớp tuyết sâu.

Qua hai ngàn năm, La Phong đều một mạch khoanh chân ngồi trong tĩnh thất, rốt cục bây giờ hắn mở mắt ra.

"Hỗn Độn Thành Chủ sư phụ, ngươi hãy chờ mà xem." La Phong vì lúc trước sư phụ nói như vậy, nên ngược lại không vui vì đã sáng tạo tuyệt học thành công. Hắn chỉ còn chiến ý, một loại chiến ý liều mạng.

"Nếu ta lầm, cũng phải dùng sự thật để thấy rõ!"

----- o O o -----