Thôn Phệ Tinh Không
Chương 99 : Giá Quân Phục Tác Chiến
Ngày đăng: 18:44 20/04/20
La Phong nghe xong không khỏi mỉm cười. Độ hoàn hảo 100% Chứng tỏ giá bảo kiếm sẽ rất cao.
- Binh khí này hẳn là được sử dụng để chiến đấu với quái thú thấp hơn cấp SS rồi.
Vương Hầu cười nói.
Nếu dùng binh khí cấp SS để chiến đấu với quái thú cấp SS hoặc Vương cấp, sẽ sinh ra hư hao rất nhỏ. Chỉ cần số lần chiến đấu tích lũy tới đủ một mức độ nào đó, mức độ hư hao sẽ đạt tới độ nhất định, lúc đó nó có thể gãy.
Nhưng bảo kiếm cấp SS mà dùng để đấu với quái thú cấp lãnh chúa, cấp thú tướng, lại có thể là nói không có hư hỏng gì.
- Vương Hầu, ngươi có thể đưa ra giá nào cho thanh bảo kiếm này?
La Phong truy vấn.
- Thanh bảo kiếm này nếu mua trong vũ quán, toàn giá là 300 ức, nửa giá là 150 ức. Nếu mua ở Chiến Thần Cung, giá ưu đãi nhất là 100 ức.
Vương Hầu cười nói:
- Chắc hẳn ngươi cũng đã biết về tin tức thị trường chứ?
La Phong không lên tiếng.
Biết?
Đối với Chiến Thần Cung trong truyền thuyết, mình chẳng hề biết gì cả. Không ngờ mua binh khí trong Chiến Thần Cung, giá ưu đãi nhất lại còn rẻ hơn cả nửa giá của Gia Đình Cực Hạn.
- Giá ưu đãi nhất của Chiến Thần Cung là 100 ức đã là giá thấp nhất rồi đó. Giá thành chế tạo thanh bảo kiếm là 90 ức. Còn ta mua lại thanh bảo kiếm này của ngươi, còn phải thông qua các kênh, chi trả đủ các loại kênh phí, cũng bỏ ra không ít tiền trà nước, sau đó mới có thể bán ra ngoài! Do đó… Cao nhất là 80 ức cho ngươi thôi. Cao hơn nữa thì chúng ta không có lợi nhuận nữa rồi.
Vương Hầu giải thích.
La Phong cũng hiểu, giá thành là 90 ức. Nếu ngươi chào giá 90 ức, người ta chỉ cần bỏ tiền làm một cái mới đã được, hà tất phải mua hàng lạp xoong của ngươi? Mặc dù nói thanh bảo kiếm có độ hoàn hảo 100%, nhưng dù sao cũng không bảo hành chất lượng. Còn binh khí bán ở liên minh HR, Gia Đình Cực Hạn thì đều có bảo hành cả!
- Được, 80 ức thì 80 ức.
La Phong cười gật đầu.
- Hay lắm.
Vương Hầu cũng cười
- Ngụy tiên sinh, đợt lát nữa chúng ta vui chơi một chút nhé? Ta mời khách! Hạng cao nhất ở Uy Nhĩ Vương Cung, một trong cửu đại Vương Điện, nếu muốn tìm mấy tiểu cô nương, bất kỳ điều kiện gì ngươi cứ việc đề ra? Tuổi, chiều cao, ba vòng, học vấn, tướng mạo, còn nguyên hay không vân vân.
Vương Hầu nói vẻ rất thuần thục. Lần này là một cú làm ăn lớn, có lẽ nếu xài tiền ở hạng cao nhất Uy Nhĩ Vương Cung, một đêm phải bỏ ra tới mấy trăm vạn.
Nhưng lần này làm ăn hơn trăm ức, chút tiền còm này chỉ là phủi bụi thôi.
- Vương Hầu, ngươi đừng sốt ruột, ta còn nữa.
La Phong không kìm được nói.
- Còn có nữa à?
Vương Hầu trừng mắt.
Vốn nghĩ rằng trứng rồng và bảo kiếm, chính là tất cả hàng hóa lần này, tổng giá cũng hơn trăm ức rồi. Không ngờ lại còn có bảo bối khác. Dựa theo trật tự của vị Ngụy tiên sinh này, bảo vật sau hiển nhiên đắt hơn kiện trước! Trứng rồng bán 50 ức, bảo kiếm cấp SS bán 80 ức, vậy kiện bảo vật cuối cùng thì sao?
Trên màn hình điện thoại di động xuất hiện một mẩu tin:
"Khách hàng cấp kim cương tôn kính, tài khoản số 189891 của ngươi, vào ngày 8, lúc 23: 36, nhận được khoản tiền là 28.800.000.000 Hoa Hạ tệ chẵn, số dư là 28.800.000.000 Hoa Hạ tệ chẵn. (ngân hàng quốc tế Thụy Sĩ)"
- Rất vui được hợp tác.
La Phong bắt tay Vương Hầu.
- Ngụy tiên sinh là khách hàng lớn như vậy, sau này cần phải hỗ trợ nhiều hơn.
Vương Hầu nhiệt tình nắm tay La Phong
- Ngụy tiên sinh bây giờ chuẩn bị…
Vương Hầu đưa mắt ra hiệu.
- Không được, ta còn có việc.
La Phong đeo ba lô lên vai
- Ta xin đi trước một bước.
- Ừ, ta không tiễn. Ta còn phải an bài mấy thứ này một chút.
Vương Hầu cười nói.
Màn đêm buông xuống, La Phong đáp xe lửa, ly khai Căn Cứ Thị Kinh Đô. Buổi sáng ngày hôm sau, đại khái bảy giờ, hắn mới đến trạm thành Dương Châu ở cơ sở Giang Nam Thị. La Phong đến hiệu bán thức ăn nhanh Chân Công Phu cạnh trạm xe lửa, vào buồng vệ sinh, rồi gỡ râu mép, mắt kính, đệm lót, rửa mặt một chút, đã hoàn toàn trở về nguyên dạng.
"Về nhà. "
La Phong đáp xe taxi, đi tới cửa tiểu khu Minh Nguyệt. Tiểu khu Minh Nguyệt là tiểu khu vũ giả, cấm người ngoài vào, xe taxi tự nhiên phải dừng ở cửa.
"Về rồi." La Phong thở phào một hơi. Trứng rồng, quân phục tác chiến đều là đồ bỏng tay, tới 288 ức! Cộng tiền gởi ngân hàng của mình, tổng cộng gần tới 300 ức rồi. Huống chi sau này mình còn có thể kiếm nữa
- La Phong.
Lão già tóc hoa gác ngoài cửa tiểu khu Minh Nguyệt vội hô.
La Phong quay đầu nhìn lại.
Lão già tóc hoa râm cười nói:
- Có một tiểu cô nương, tên là Chân Nam, tối hôm qua đứng ở cửa tiểu khu, gọi rất nhiều cuộc điện thoại, muốn gặp đệ đệ ngươi, nhưng không thành công. Sau đó khi đêm khuya, cô ấy lại tới tiểu khu, nhờ ta giúp chuyển một bức thư cho người nhà La gia các ngươi, muốn chuyển bức thư này cho đệ đệ ngươi La Hoa.
- Hả?
La Phong sực nghĩ ra, rồi nhận lấy phong thư.
----- o O o -----