Thông Điệp Cuối Cùng

Chương 1 : Cấm địa

Ngày đăng: 06:16 22/04/20


Liệu rằng có người đã từng nói với bạn “nếu

ai đó lấy đi thứ gì quý giá nhất của bạn thì họ sẽ sẵn sàng lấy lại cho bạn”

hay chưa? Vợ tôi đã từng nói với tôi như thế. Tôi biết chắc rằng cô ấy sẽ không

bao giờ làm được điều đó vì thứ quý giá nhất của tôi chính là cô ấy. Rồi một

ngày, hắn đã lấy đi của tôi thứ quý giá nhất. Hắn cướp đi cô ấy khỏi cuộc đời

tôi. Tên sát thủ mang tên “Sứ giả của địa ngục”.



***



Sân bay Tân Sơn Nhất tấp nập người ra vào

chuẩn bị cho chuyến bay sắp tới hạ cánh. Mọi người chen chúc nhau đợi người

thân của mình bước ra sau một hành trình bay đầy mệt nhọc. Ai nấy đều chen chân

lên phía trước tìm một vị trí thuận lợi để giương cao tấm

bảng ghi tên người

thân của mình và căng mắt tìm

họ trong đoàn người

tấp nập bước ra từ cửa sân bay. Cái lạnh giá lúc nửa đêm không thể nào làm dịu

mát được sức nóng của mùa hè chen giữa dòng người đông đúc này. Sơn kéo lê cái va li trên nền sân, tiếng lăn của bánh xe trên nền sân vang lên hòa lẫn vào tiếng “lộp cộp” của dòng người đi ra. Anh xốc nhẹ cái ba lô

trên tay và thả lỏng tay xách va li vì sức nặng gần 10 kí lô của nó làm tay anh tê rần. Từng giọt mồ hôi nhễ

nhại chạy trên mặt anh, cái áo sơ mi anh đang mặc càng làm cho sức nóng của sài

thành tăng lên gấp bội. Vốn đã tương thích với khí hậu dịu mát tại Mỹ trong mấy năm nay,

khí hậu ở đây làm anh thấy nghẹt thở. Thân hình mảnh mai, nước da trắng pha chút vàng của một công dân miền nhiệt

đới làm anh nổi bật giữa đám đông này. Sơn lấy tay nâng gọng kính dày cộp của mình lên, nhìn đảo khắp xung quanh trong

dòng người chen chúc

phải mất cả phút để anh thấy được dòng chữ “Dương

Thành Sơn” đang đung đưa trên tấm bảng mà người cầm nó vẫy vẫy tay khi anh nhìn về hướng đó. Như chỉ chờ có thế anh đi nhanh ra khỏi hàng rào

và tiến nhanh về phía họ. Một cô gái thon thả có gương mặt khả ái, mái tóc thả

dài chạy nhanh về phía anh với nụ cười rạng rỡ. Vội vã chạy về phía anh, cô xô phải một bác gái đứng tuổi làm mọi đồ đạc trong cái

túi xách đỏ sang trọng rơi ra ngoài. Cô gái trẻ vội ngồi xuống nhặt mấy món đồ cho bác gái.



- Cháu xin lỗi… -Cô gái trẻ nói.



- Không sao đâu. –Bác gái vui vẻ đáp lại.



Sơn tiến lại gần, anh nhanh chóng

đặt cái vali xuống đất rồi giúp hai

người nhặt đồ. –Để anh nhặt lên cho. –Sơn nhanh chóng nhặt mấy thứ đồ trong túi xách của người phụ nữ rơi bị

rơi ra ngoài.



- Xong rồi cô ạ. Cháu xin lỗi, đó là lỗi

của em gái cháu ạ. –Vừa nói Sơn vừa trả lại cái túi xách cho người phụ nữ.



- Không có gì đâu cháu.



Từ sân bay một người đàn ông kéo chiếc va ly bước

ra. Sơn nhận ra ông ta đi cùng chuyến bay với Sơn và ngồi ngang dãy ghế với

anh. Ông cất tiếng:



- Chà, em vất vả rồi. Về nghỉ ngơi rồi sáng đi uống trà nào. Anh

thèm trà gừng thượng hạng của quán Ocean lắm rồi, bên đó mùi vị chẳng thể nào

sánh được sao với bên này. –Người đàn ông vui vẻ kéo cái va li về phía người

phụ nữ nọ. –Em thì chắc là món sô-cô-la

nóng nổi tiếng thơm ngon của

quán đó phải không

nào.



- Ừ. Ta đi thôi…



Bác gái chưa kịp nói hết câu thì Sơn đã

xen vào.



- Này bác ơi. Bác không được uống sô cô la nóng đâu ạ.



- Này, cậu là ai, sao lại..? –Bác trai tỏ

vẻ khó chịu.



Thấy thái độ không vui của bác

trai, Sơn giải thích ngay.



- Không phải, thật ra thì vừa rồi lúc em

gái cháu làm rơi cái

túi xách của bác gái trong lúc nhặt đồ lên cháu thấy bên trong có 2 lọ Losartan và

Irbersartan, hai loại thuốc này vốn là thuốc đặc trị của người bị tăng

huyết áp. Thông thường những mắc bệnh này không được sử dụng những thực phẩm

chứa nhiều muối natri trong khi đó hàm lượng muối natri trong sô cô la nóng rất

cao. Bác phải cẩn thận khi uống các loại thức uống này, có thể gây ra biến

chứng. Bác không được bác sĩ chỉ dẫn cụ thể sao ạ.



- Thật ra vợ tôi mới phát hiện bệnh này và

chưa đi khám cụ thể.

Thuốc này là tôi nhờ trợ lí lấy từ một cửa hiệu thuốc uy tín Mỹ về để cho vợ

tôi uống. Hàng ngoại thì vẫn hơn mà.



- Không đâu bác. Bệnh tăng huyết áp điều

trị rất phức tạp và phải uống phối hợp nhiều loại thuốc đồng thời có chế độ ăn

uống hợp lí. –Sơn

giải thích. –Hơn nữa tùy vào từng giai đoạn nặng nhẹ mà các loại thuốc đặc trị cũng khác

nhau. Bác phải đến bác sĩ đi ạ. Nếu không chữa trị đúng cách thì sẽ để lại biến

chứng rất nặng như là suy tim, suy thận, xuất huyết não hoặc là xuất huyết võng

mạc,nặng hơn là đột

quỵ có thể dẫn đến tử vong đấy ạ. Bác không được chủ quan đâu.



Bác gái hơi ngây ra sau đó không

quên cảm ơn anh chàng tốt bụng mới quen này.



- Không có gì đâu bác. Chỉ là bản năng

nghề nghiệp thôi.



- Vậy ra cậu là bác sĩ, hèn gì mà giỏi

vậy. Chắc cậu cứu được nhiều người lắm.



- Thật ra không như bác nghĩ đâu. Bởi vì chuyên nghành của cháu không cho phép

cháu cứu nhiều người

đến vậy.



Vừa nói Sơn vừa bước đi về phía em gái của

mình, không quên nở nụ cười chào tạm biệt khi thấy vẻ

thắc mắc của bác gái.



- Em nhớ anh quá. –Cô gái nói với vẻ vui

mừng. –Có quà cho em không đấy?



Sơn mỉm cười chỉ tay vào vali.



- Tất nhiên là có quà cho cô công chúa yêu

của anh rồi.



Đang mải suy nghĩ đến chuyện vừa

rồi, một giọng nói quen thuộc làm Sơn giật bén mình.



- Con trai bố giỏi thật. –Người đàn ông lớn tuổi mặc chiếc áo

khoác theo kiểu gakuran của Nhật nút bạc gài đến tận cổ phía trước lên tiếng.

–Ta vừa chứng kiến toàn bộ câu chuyện của con rồi đấy.



Sơn nhận ra ngay giọng nói của

ông Hoàng- bố anh. Giọng nói ồm ồm không lẫn vào đâu được vì một vụ tai nạn lúc anh 12 tuổi. Ca phẫu

thuật kéo dài 8 tiếng đồng hồ để giữ được mạng sống cho bố anh, cổ họng bị rách

toẹt, thanh quản bị dập nát nghiêm trọng. “Đây quả là trường hợp hy hữu cứu

sống được.” Đó là câu nói của bác sĩ phẫu thuật cho bố anh mà anh còn nhớ tới
chắc chắn sẽ bị con quái vật xé xác thành từng mảnh. Tuy nhiên cái gì cũng có

mặt trái của nó. Cũng có một số người cho rằng trước khi chết ông sơ nhà anh đã cất giấu vào đó một kho báu mà con quái vật

ấy chính là linh thánh canh giữ kho báu này. Cũng có nhiều người từng dòm ngó

đến kho báu của gia đình anh, tuy nhiên vì sợ hãi con quái vật ấy nên họ chưa

dám đụng đến cấm địa nhà anh. Bao đời nay, gia đình anh ra sức bảo

vệ cấm địa này không để người khác bước vào một bước cũng đồng thời là bảo vệ

tính mạng của họ khỏi con quái vật gớm giếc ấy. Về phần anh, chẳng bao giờ anh

dùng đến từ linh thánh với con quái vật ấy vì theo như anh được nghe kể lại thì

nó chính là thứ đã giết chết ông sơ nhà anh...



***



Sơn thức dậy, thấy Kim An đang gối

đầu trên tay mình, anh kéo nhẹ

cái gối kê xuống đầu cô thật nhẹ nhàng để không làm mất giấc ngủ của cô. Giờ

đây Sơn muốn hít thở không khí trong lành hơn bao giờ hết. Anh rửa mặt rồi bước lên sân thượng thì thấy chú anh đã ngồi sẵn ở đó. Chú anh

đang ngồi trên ghế, bên cạnh là li cà phê đen đậm đặc mà chú anh vẫn thích

uống.



Sơn đưa mắt liếc nhìn quang cảnh

xung quanh. Từ đây có thể nhìn

thấy hết toàn bộ ngồi làng này vì căn nhà khá cao cộng thêm nó được xây dưng

ngay trên đồi. Ngôi làng chỉ có duy nhất 4 căn biệt thự còn sót lại và nhà của

anh là một trong số ấy, còn lại thì chỉ là những ngôi nhà thông thường mà thôi. Sơn tiến lại cái

bàn nơi ông chú đang ngồi. Anh cất tiếng.



- Chú lên đây lúc nào thế.



- Ta vừa mới lên thôi. –Miệng ông phì phèo

hơi thuốc.



- A, cái kính viễn vọng, chú sửa lại rồi

đây à. –Vừa nói Sơn

vừa nhìn vào cây kính to bằng nửa

thân người sau lưng

ông chú.



Cái ống nhòm vĩ đại này trước đây khi còn bé cậu và ông chú đã cùng ăn nằm với nó.

Ban ngày thì ngắm quang cảnh thú vật, ban đêm thì ngắm sao. Nó là kỉ niệm một

thời tuổi thơ của

cậu, gắn liền với nhiều kỉ niệm. Cái ống nhòm này Sơn được ông chú tặng vào sinh

nhật lần thứ 15 của cậu. Ở tuổi đó, với cậu nó là món quà hết sức quý giá.



- Ta sửa lại khi cháu vừa đi lúc trước.



- Vậy à, cho cháu nhìn tí nhé. –Vừa nói Sơn vừa kéo cái ống nhòm khổng lồ xuống và nhìn đi khắp nơi.. Cậu nhìn ra cái vực thẳm sau nhà, nó cách sân sau nhà cậu

chừng năm mươi mét. Vòng sang phải là những mỏm đá lỏm chỏm chạy dọc theo khe

suối chính giữa đổ xuống một cái thác mà cậu nghĩ là cái vực thẳm sau nhà cậu

là hạ lưu của cái thác đó. –Chú ơi, mấy căn biệt thự kia mấy năm trước nó vẫn

bỏ trống mà. Sao hôm nay lại có người ở rồi ạ.



- Nghe bố cháu nói họ mới thuê mấy tháng

gần đây.



- Căn biệt thự gần đây bỏ hoang không có

người ở chú ạ. –Vừa nói Sơn vừa rê cái mũi kính về căn biệt thự đồ sộ gần đây

nhất.



Anh thấy căn nhà hoang

tàn như không được dọn dẹp đã mấy năm rồi vậy. Bên ngoài cỏ cây mọc cao đến tận

đầu gối. Nhiều cây to đã đâm sâu vào trong cửa sổ rồi chọc thẳng lên mái nhà.

Nhiều lổ hỏng lổm chổm bị ánh nắng chiếu vào, đâm xuyên thẳng vào trong nhà rồi

phản chiếu tới những cánh cửa sổ ở tầng một.



- Căn đó trước đây ông bố thì tự tử, con

trai thì hóa điên nên chả có ai thuê nữa. –Vừa nói ông vừa phì phèo hơi thuốc.



- Sao, ý bác nói là ông Bình ấy hả, hồi đó

ổng lanh lợi lắm, sao mà điên được ạ? Vừa nói cậu vừa xoay cái núm chỉnh tiêu

cự để nhìn rõ hơn.



- Không rõ nữa. Ta chỉ nghe bố cháu nói

vậy thôi. Chứ ta đi cả năm trời sao mà biết được. Hôm trước ta còn suýt tung

phải nó khi nó nằm giữa đường vào ban đêm lúc ta mới về nhà cơ đấy.



Vừa nói ông vừa nhấp nhẹ

ly cà phê. Thân hình vạm vỡ làm cho cái áo sơ mi căn ra để lộ bộ ngực rắn chắc.



Sơn lê mũi kính về căn

biệt thự thứ hai. –Một người đàn ông để tóc khá ngắn, to con, tay phì phèo điếu thuốc.



- Cháu đang nói gì thế.



Vừa nhòm ngó Sơn vửa trả

lời, -Ông chủ căn biệt thự thứ 2 đây này.



- Này, sao cháu miêu tả kĩ thế thế, ta

không cần biết đâu.



- Bởi vì ông ta có vẻ giống chú thật. Họ

lên đây chắc để nghỉ mát, phong cảnh ở đây hữu tình quá mà. Chú nhỉ?



- Nghỉ mát gì chứ. Vào giờ này mọi khi thì

mấy người ấy vẫn

ngồi trên cái tầng thượng ấy có vẻ như đang nghiên cứu cấm địa nhà chúng ta.



- Cấm địa ư?



Sơn thắc mắc.



- Kể từ tháng trước, khi ta về đây thì ta luôn thấy điều đó. Nhưng hôm nay chỉ

có một người thôi sao.



- Vâng ạ.



Vừa nói Sơn vừa rê cái

kính sang căn biệt thự cuối cùng nhưng cũng không có người. Anh quay vòng cái kính sang trái là cánh đồng cỏ cao đến tận đầu

gối mà bố cậu vẫn thường dặn anh em cậu là nơi cấm địa của dòng họ Dương.

Đây có thể nói là nơi

thâm sơn cùng cốc thời hiện đại. Bên dưới những ngọn đồi là đồng cỏ, cỏ mọc cao

đến nửa thân người. Trên nữa là những dải rừng xanh bao phủ trên con đồi nhỏ mà

từ bao đời nay cậu chưa được bước chân vào. Trên đỉnh, phía trước cái thác nước là

một tảng đá lớn nhưng bị cây cối che đến gần ngập chỉ ló ra có cái đỉnh đầu. Xa

xa đâu đó có đôi chó hoang đang nằm liếm lông cho nhau.



- Chú cháu nghỉ ngơi ăn bưởi nào.



Tiếng bố cậu từ dưới nhà vọng lên. Dường như từ

khi mẹ cậu mất bố cậu trở thành người chu tất hơn hẳn. Ông Hoàng phải lo cho

anh em cậu từng chút một và dần dần gần như trở thành người nội trợ trong gia đình. Tuy có nhiều người giúp việc nhưng bố cậu vẫn luôn muốn làm mọi việc, đặc biệt là chăm sóc

cho anh em cậu. Sơn bắt đầu

nhớ đến mẹ anh, mẹ anh mất lúc anh mới 12 tuổi. Thấy bố bước lên sân thượng Sơn định tiến lại bàn nhưng chợt cái bụi cây xung quanh tảng đá chuyển động một cách lạ thường. “Không phải là do gió.” –Sơn thầm nghĩ. Chờ đợi trong giây lát chẳng có gì cậu định ngồi xuống ghế nhưng bất thần cậu thấy một

cánh tay và tiếp đó là toàn thân thể một con người đang cố leo lên hòn đá ấy. Sơn giật mình. Anh xoay cái kính điều chỉnh

tiêu cự để phóng to khung hình lên. Một người đàn ông da ngâm đen, thân hình vạm vỡ, tóc dài đang đứng trên tảng đá trong cấm

địa nhà anh - Có

người đã

vào cấm địa.