Thông Điệp Cuối Cùng

Chương 22 : Tận cùng là cái chết

Ngày đăng: 06:16 22/04/20


Dừng xe trước cấm địa nhà Sơn, Liêm bước ra

khỏi xe rồi nhìn về hướng ấy. Đưa tay sờ ra sau lưng,

chắc chắn rằng khẩu súng ngắn vẫn còn nằm chặt bên trong cái lưng quần. Liêm tiếp tục bước đi. Khẩu súng lẽ ra Liêm đã giao nộp lại cho sếp sau chuyến đi bắt

tên tội phạm truy nã ở Vũng Tàu nhưng vì

anh chưa về lại cơ

quan nên chưa bàn giao được cho sếp Anh. Liêm tiến vào cánh đồng cỏ.Một hàng

dài ngã rạp sang hai bên tạo

thành một lối đi ở giữa. Liêm ngồi xuống nhìn ngọn cỏ. Nó vẫn còn dấu rất tươi như thể vừa bị ai đó dẫm đạp

lên. Biết chắc có người vừa mới vào đây, Liêm băng qua cánh đồng theo con đường

ấy. Tới bìa rừng, chưa biết nên đi tiếp con đường nào

vì đây là lần đầu tiên anh vào

cấm địa thì Liêm chợt thấy mấy mảnh vải đỏ được cột chặt vào mấy ngọn cây.



Liêm nhận ra rằng ai đó

đã cột mấy mảnh vải này ở đây để làm dấu trên đường đi, có lẽ là để không bị

lạc khi ra khỏi đây.



Liêm men theo các mảnh

vải đỏ, anh băng qua các rừng cây nhằm về phía thác nước tiến tới.



Trong đầu anh đang nhớ về

hình ảnh của ngày hôm ấy.



Vừa mới bước ra khỏi cửa hàng hoa Phi Ưng,

Liêm gạc chân chóng định bước đi, Liêm nhìn qua căn nhà sát bên là một công ty nhỏ. Quá giờ

hành chính mọi người

đã đóng cửa ra về chỉ còn mấy

tay bảo vệ đứng gác. Như nhận ra điều gì đó Liêm lui xe xuống lòng đường và

chạy về hướng ấy.



- Chào anh. –Liêm nói và bước xuống xe, anh đưa cái thẻ màu

đỏ ra. –Tôi là cảnh sát hình

sự.



Người bào vệ trẻ có vẻ hơi e dè.

Anh ta ấp úng. –Không biết…Anh. Hôm nay đến đây có chuyện gì không ạ.



Vừa nói Liêm vừa chỉ vào

cái camara, ống kính đang hướng về phía trước cổng công ti và chỉa sang cả trước vỉa hè của cửa hàng hoa bên

cạnh. Liêm hi vọng sẽ tìm được

gì từ nó.



- Không biết nó hoạt động như thế nào.



Người bảo vệ nhìn theo tay Liêm, thấy cái camara cậu ta

nói. –Dạ, nó là camara an ninh ạ. Hoạt động suốt ngày đêm để đảm bảo thôi ạ.



- Phòng quan sát ở đâu. Tôi muốn xem băng

của ngày hôm nay.



- Ngay đây ạ. –Người bảo vệ chỉ tới cái

phòng sát bên cạnh. –Ở ngay đây luôn ạ.



Nói rồi cậu ta dẫn Liêm

vào cái phòng trước

cổng và để lại anh trong đó với một người khác đang trực bên trong còn mình thì bỏ ra ngoài để tiếp tục công

việc.



Xem lại khoảng thời gian

trước 5 giờ sáng. Từ

màn hình Liêm thấy được một

khoảng không bên trước

cổng công ti và một phần vỉa hè trước cửa hàng Phi Ưng được điện bên trong hắt

ra sáng chói. Bắt đầu từ 3 giờ, quán hoa bắt đầu tấp nập đông người ra vào. Anh

kiên nhẫn ngồi để ý từng người khách ra vào. Kiên nhẫn chờ

đợi hơn cả tiếng đồng hồ. Liêm chợt đứng dậy nhìn vào màn hình cho rõ hơn. Trước vỉa hè, chiếc Roll

royce cổ chạy lên, một người đàn ông bước ra và nhanh chóng đi vào trong quán.
Cứ thế tên sát thủ cứ đi

lùi từng bước. Hắn

không đi xuống núi vì địa hình

bên dưới dễ dàng làm

hắn té ngã. Hắn đi dọc theo

con đường đã tiến ra xa thác nước hơn. Băng qua cả khu rừng, và rồi cuối cùng một vực thẳm hiện ra sau

lưng hắn. Vực thắm ở phía sau nhà Sơn và sườn núi này cũng là nơi mà dòng nước chảy đổ xuống. Hắn quay đầu nhìn lại ra sau, một lớp sương mù bao phủ, đến đáy vực còn không thấy nữa là.



Rùng mình. Hắn nhích lên

lại phía trước.



- Anh cùng đường rồi, bỏ dao xuống đi.



Phát và Liêm tỏa ra hai

bên.



- Bỏ dao xuống đi, đừng làm bậy. –Pháp

luật luôn khoan hồng cho anh.



Con dao càng siết chặt

vào cổ An hơn. Hai

người có thể nhận thấy từng dòng

máu đang chảy ra dưới cổ An. An chẳng biết làm gì hơn ngoài bật khóc.



- Đừng làm bậy. –Phát nói. –Xin mày đấy.



Ha ha ha. Hắn cười lớn. –Biết cảm giác mất đi

người mình thương yêu nhất là thế nào chưa.



- Tao chỉ có ngài ấy là người thân, thế mà mày nỡ cướp đi

ngài ấy của tao. Người mà tao thương yêu nhất.



Vết sẹo trên mặt đỏ ửng

lên. Qua gương mặt

đằng đằng sát khí, Liêm có thể hiều hắn sắp làm gì.



Liêm ném cây súng xuống

đất rồi nhảy về phía hắn. Hai tay anh nắm tay cầm dao của tên sát thủ kéo ra.

Cổ An bị rạch một đường dài hơn. Nhưng chưa phải lúc kết thúc. Tay trái của hắn vòng qua cổ An rồi kéo cô mạnh ra sau. Cả ba

cùng lao xuống vực thẳm.



Phát chạy tới hét to.

Nhìn xuống anh thấy tên sát thủ đang lao nhanh xuống vực dưới tác dụng của

trọng lực. Liêm và An đang nắm lấy một bụi cỏ trên mép vực. Nhưng thần may mắn đã không mỉm cười với họ. Dười sức nặng của hai người, ngọn cỏ

bức gốc đứt ra ngay lập tức. Phát nhào hai tay chụp lấy tay hai người.



Mọi sự nguy hiểm lúc này

không còn quan trọng đối với Liêm nữa. Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc,

Liêm ngước đầu lên nhìn Phát. – Mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của cô ấy. Và

tôi cũng vậy phải không?



-

Tôi phải đưa anh lên. –Phát nói như không muốn để Liêm phải thất vọng về câu trả lời của mình.



- Anh sẽ không kéo được cả hai cùng lúc

đâu. Đừng bao giờ để tay người mình yêu tuột khỏi tay mình. Hãy nắm chặt nó khi

còn có thể.



Liêm nói rồi buông tay

mình ra. Dưới tác

dụng của trọng lực anh lao xuống nhanh chóng. Phát đưa tay chụp lấy tay An rồi

kéo lên.



Trong không gian vô vọng. Phát còn nghe được

giọng Liêm vọng lên từ vực thẳm. –Phương

Uyên quả là một cảnh sát xuất sắc.