Thông Thiên Đại Thánh

Chương 1042 : Rời đi

Ngày đăng: 22:17 19/04/20




- Lý do?



- Đúng vậy, chỉ cần phụ hoàng nàng thoái vị, ta là có thể bảo trụ Đại Tấn Triều, chút mặt mũi ấy ta là vẫn có, thế nhưng phụ hoàng nàng kẹt ở đó, giống như một tảng thịt hỏng trong hầm cầu, để cả Đại Tấn Triều đều tản ra mùi thối. Cứ như vậy, ta nghĩ muốn thuyết phục những người khác cũng không dễ dàng!



- Thực không có một chút biện pháp sao? Phụ hoàng muội, người này huynh cũng không phải không biết, huynh để hắn thoái vị, chẳng khác nào muốn mạng hắn, hắn...!



- Vậy nàng đến tột cùng muốn bảo trụ Đại Tấn Triều hay là muốn bảo trụ phụ hoàng của nàng?



Chu Báo hỏi, ngón tay nhẹ nhàng đánh lên mặt bàn, thanh âm lách cách nghe vào trong tai Yến Vân Phỉ, khiến nàng có chút phiền muộn.



- Muội không biết, muội chỉ không muốn để phụ hoàng quá mức lo nghĩ, cũng không muốn tâm huyết cả đời của ông ấy hóa thành hư ảo!



Yến Vân Phỉ có chút do dự nói.



- Tâm huyết cả đời?



Khóe miệng Chu Báo nhếch lên một tia cười khổ:



- Vả lại ta không hiểu cái đế vương tâm thuật chó má gì đó của hắn, cũng không ủng hộ. Nhưng ta biết tình huống và tình thế hiện tại, phương thức duy nhất có thể bảo trụ tâm huyết cả đời của hắn chính là để hắn thoái vị. Mặc kệ dùng cái phương thức gì, chỉ cần hắn thoái vị, ta liền có biện pháp bảo trụ Yến gia nhà nàng, bảo trụ Đại Tấn Triều, nàng liền nói như vậy với hắn, để hắn lựa chọn đi!



Chu Báo nói đến say mê, ngữ khí cũng trở nên kiên quyết. Sự tình đến một bước này, cũng không còn là vấn đề bảo trụ hay không. nếu như hắn thực bỏ được, ngược lại hai người đều có thể bảo trụ. Bất quá hắn đối với Yến Vân Thiên thực không có hảo cảm gì. Không cần phải vì hắn bỏ mặt mũi lớn như vậy, có thể xuất thủ giúp đỡ, cũng là nhìn mặt mũi Yến Vân Phỉ mà thôi.



Thấy biểu tình và ngữ khí của Chu Báo, Yến Vân Phỉ cũng biết sự tình đúng như Chu Báo nói, cũng không còn dư địa vãn hồi gì, chỉ phải than nhẹ một tiếng, yên lặng không nói.



- Vân Phỉ, nàng cũng không nên thở dài. Kỳ thực như vậy cũng tốt, phụ hoàng nàng thoái vị, sau đó, ta cũng có thể để hắn đón đến Võ Dương Lĩnh phải không? Hắn nếu như còn muốn quản sự làm hoàng đế, ta liền để Võ Dương Lĩnh này cho hắn quản, để Võ Dương Lĩnh này quản tốt, lại kiến khởi một chi cường binh, để hắn trở lại khôi phục a!



Nói nói, Chu Báo đều nhịn không được cười.



- Huynh nói vớ vẩn cái gì đây, loạn thất bát tao!



Yến Vân Phỉ tâm tình không tốt, thế nhưng cũng bị Chu Báo nói làm cười, nhẹ nhàng đánh Chu Báo vài cái.



Cùng Yến Vân Phỉ cười đùa một trận, Chu Báo nói:



- Vân Phỉ, chớ nên nghĩ nhiều, còn hai tháng nữa, nàng sẽ sinh, hảo hảo bồi bổ thân thể, về phần sự tình nhà nàng, ta có thể cam đoan với nàng, mặc kệ là phụ hoàng nàng cũng tốt, hay người khác cũng được, đều không có nguy hiểm gì!



- Ân!



Nghe được Chu Báo bảo chứng, Yến Vân Phỉ gật đầu, cũng không hỏi nhiều nữa.


- Ta trực tiếp đi hỏi hắn? Hừ, tính toán, không bằng ta trực tiếp đi tiêu diệt Vương gia luôn cho rồi!



Chu Báo nói một cách âm lãnh.



- Ngươi trở về nói cho Bạch Hổ, bảo hắn tốt nhất đừng nên có quan hệ với Vương gia, nếu không, ta sẽ không cho hắn mặt mũi đâu!



- Sẽ không nghiêm trọng như vậy chứ?



- Nghiêm trọng? Đây không phải là hiệu quả mà Bạch Hổ cố ý muốn thấy sao? Cố ý tìm một thế lực có mâu thuẫn với ta, đem ta đẩy về phía Linh Tiêu Điện, làm cho Linh Tiêu Điện nhìn thấy hi vọng có thể lôi kéo ta, lôi kéo ta đi, sau đó diễn một vở Vô Gian Đạo (gian trá), đã như vậy, ta sẽ dựa theo kịch bản của hắn mà diễn, nhưng thủ đoạn này quá đê tiện, nếu có chuyện gì, đừng trách ta không chào hỏi trước!



Âm thanh của Chu Báo từ từ âm lãnh hơn, đối với tính toán của Bạch Hổ, Chu Báo thập phần phản cảm, cho nên nhất định không cho hắn mặt mũi.



- Chuyện này là của hai người các ngươi, ta không muốn xen vào!



Sau khi nhìn thấy ánh mắt âm lãnh của Chu Báo, Lão Kim kê liên tục khoát tay, đều là người trong Tiên Cung, luận địa vị, Bạch Hổ hơi cao hơn Chu Báo, nhưng dựa vào tổ chức đặc thù như Tiên Cung, vô luận là Bạch Hổ, hay là Thanh lão, đối với Chu Báo đều không có tính ước thúc quá lớn, trọng yếu nhất là, Chu Báo là một gia hỏa có chiến lực Tôn Giả cấp Chân Tiên, nếu đánh thật, hiện tại trong Nhị Thập Bát Túc, không một ai là đối thủ của hắn, thậm chí Bạch Hổ và Thanh lão liên thủ cũng không phải là đối thủ của hắn, có thể nói, chiến lực của hắn mạnh nhất Tiên Cung, muốn lợi dụng người như vậy, cũng không phải là một chuyện dễ dàng, trên thực tế, lão Kim kê nhìn ra, Thanh lão cũng tốt, Bạch Hổ cũng được, hiện tại đã không cách nào điều khiển Chu Báo nữa, tương lai hắn phát triển thành cái dạng gì thì khó biết được, cho nên, hắn không muốn tham dự vào việc này.



- Được rồi, nếu ngươi đã không muốn quản, ta cũng không làm khó ngươi, đúng rồi, cửa ra vào của Bích Lạc Bí Cảnh đã bị phong bế, các ngươi và các gia hỏa trong biệt viện, có lẽ sẽ rời đi nhanh chóng, đúng không?



- Đúng vậy, chúng ta thu Vạn Vật Chi Môn, tùy thời sẽ rời đi!



Lão Kim kê nhìn Chu Báo cười cười, nói ra:



- Thế nào, hiện tại mới nhớ tới, muốn chúng ta không rời đi đúng không?



- Ha ha ha, ta và ngươi không giống nhau, ta cũng không phải gà, thì làm sao có cánh được? Ta chỉ căn cứ vào hành vi của Bạch Hổ mà phỏng đoán thôi, ta đã phân rõ giới hạn, ta đoán là không chỉ có tất cả các ngươi rời đi? Chỉ sợ là ta và Vương Xà cũng phải rời đi, đúng không?



- Ngươi đúng là tiểu tử thông minh, không sai, người của Thiên Long Đạo cũng phải rời đi, nhưng sẽ đi muộn hơn chúng ta một chút, cũng sẽ tìm một lý do để rời đi đây.



Lão Kim kê liếc nhìn Chu Báo thật sâu, nói ra.



- Tốt, ta biết rõ!



Chu Báo gật gật đầu, đứng dậy, sau khi tiễn lão Kim kê ra khỏi cửa, thời điểm lão Kim kê phải rời đi, đột nhiên Chu Báo hỏi:



- Lão Kim kê a, ngươi nói xem hiện giờ, ai sẽ là người thắng?