Thông Thiên Đại Thánh

Chương 1157 : Bí tàng cổ khư

Ngày đăng: 22:19 19/04/20




Hiển nhiên tổ sư Trường Mi cũng lâm vào căm tức cực độ, không lưu lại chút tình cảm nào cả, cho dù là sơn chủ Thiên Ngoại Thần Sơn cũng giống như vậy.



Phải biết rằng, trên thế giới này, mặc dù nhất tông chi chủ đều có quyền lực cực lớn, nhưng cũng không có nghĩa là có thể chúa tể hết thảy, đại diện cho hình tượng của mỗi tông môn, mà mỗi tông môn, giống như một công ty nhỏ, chưởng giáo chính là tổng giám đốc, là chức nghiệp người quản lí, mà những trưởng lão kia đều là cổ đông, Thái Thượng trưởng lão là thành viên ban giám đốc, mà người mạnh nhất, chính là chủ tịch, chủ tịch hội đồng quản trị, chủ tịch mặc kệ mọi chuyện, nhưng khi nổi giận, tổng giám đốc nhất định là chống đỡ không được, bởi vì tổng giám đốc không có khả năng thừa nhận nổi cơn giận này, cũng không phải mỗi một tổng giám đốc đều có tùy ý làm việc nhân thần công phẫn.



Mà Thiên Ngoại Thần Sơn là một môn pháp cực kỳ truyền thống, cho tới nay, đều tôn sùng truyền thống cổ xưa, sơn chủ Thiên Ngoại Thần Sơn có quyền lực tuy lớn, nhưng đồng thời cũng bị chế ước rất lớn, bởi vì Tề Ngưng Bích không chỉ là sơn chủ, mà bản thân cũng là một cường nhân cấp bậc Thiên Quân, tương đương với một thành viên ban giám đốc cực kỳ quyền thế, cho nên, hắn có uy quyền trong Thiên Ngoại Thần Sơn cực lớn, mà phong cách làm việc cũng hết sức ba đạo, sau khi con của mình gặp rắc rối, cũng có thể vận dụng lực lượng của Thiên Ngoại Thần Sơn để can thiệp, nhưng mà làm chuyện này, hắn đã gặp phải khó khăn.



Mà cái này gọi là điếc không sợ súng.



Mà phong cách làm việc của Tề Mi, cũng làm Chu Báo sững sờ, nhưng hắn không hề quan tâm, ngươi là thiếu chủ Thiên Ngoại Thần Sơn hay là đệ tử thân truyền của trưỡng lão, ngươi chọc ta, ta liền giết ngươi, lão tử của ngươi chọc ta, ta sẽ giết lão tử của ngươi, môn phái các ngươi chọc ta, ta sẽ đi nện môn phái các ngươi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.



Chuyện đơn giản như vậy thôi!



Đối mặt với Chu Báo, sơn chủ Thiên Ngoại Thần Sơn là người đầu tiên nghĩ tới việc giết hắn để báo thù cho con mình, cho nên hắn mới có thể không kiêng nể mà ra tay với Chu Báo, nhưng lại không ngờ bị Chu Báo đánh tới tận cửa, không ngờ lại có thể sử dụng lực lượng cường đại của mình để kinh động tới tổ sư Trường Mi.



Mà vị tổ sư Trường Mi này đã sớm không hỏi thế sự nhiều năm, mà hắn lại làm chưởng giáo nhiều năm, chuyên quyền độc đoán đã thành thói quen, cho nên hắn đã có chút quên đi lực lượng và uy thế của vị tổ sư này, cho nên, hắn mới công khai hoài nghi tổ sư Trường Mi vào lúc này, đương nhiên hắn sẽ bị khiển trách.



Trên thực tế tất cả mọi người biết rõ, khiển trách này tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy, sơn chủ Tề Ngưng Bích, chỉ sợ sẽ làm đến cùng, bởi vì nếu trong một công ty, bị cấp trên phát hiện gia hỏa lãnh đạo lấy công làm tư thì hắn sẽ có kết cục thê thảm, mà Tề Ngưng Bích cũng không ngoại lệ.



Bỗng nhiên một đạo ánh sáng từ Thiên Ngoại Thần Sơn đang bị phá hư nghiêm trọng lóe lên, đem hư không chung quanh Thiên Ngoại Thần Sơn bao vây lại, mà Chu Báo đang ở trong một không gian biến hóa thất thường, sau một khắc hắn xuất hiện bên trong một tòa đại điện.



Thiên Ngoại Thần Điện!



Bốn chữ như phi long phượng vữ ở tấm biển trên đại điện cao cao kia, trong đại điện, có ba mươi mấy người ngồi lấy thực lực mà phân chia tầng cấp nghiêm khắc, mà vị thái thượng trưỡng lão Trường Mi kia đang ngồi ở trung ương, đang chú ý tới Chu Báo.



Thiên Quân?



So với Thiên Quân còn cường đại hơn, càng thêm thâm bất khả trắc, cũng càng thêm cổ quái!


- Đủ rồi, từ giờ trở đi, vị trí sơn chủ sẽ do Kim Cổ tiếp nhận, đều lui ra đi...



Sắc mặt tổ sư Trường Mi bất động, khoát khoát tay, bốn gã Thiên Quân, hai mươi tám tên Tôn Giả, đều đứng dậy thi lễ với hắn, sắc mặt khác nhau lui ra ngoài.



Bí tàng cổ khư.



Một đám tử bằng hữu cũ.



Nhân Tiên!



Những lời này đã lộ ra một ít tin tức cho Chu Báo biết, hắn cũng không có lý giải quá sâu về cái thế giới này, thế giới này cũng không phải không chịu nổi một kích như trong tưởng tượng của hắn, vẫn còn những nhân vật chưa xuất thế, không đề cập tới vùng biển, cũng vẫn có Nhân Tiên.



Không nên xem thường Nhân Tiên, chỉ hai chữ này, có Nhân Tiên tồn tại, liền ý nghĩa, cho dù không phá hư truyền tống trận đi thông tới Vạn Tinh Hải, Thất Thần Vực cũng không có chuyện gì, bởi vì, một gã Nhân Tiên không thể rời khỏi Đại Thế Giới của mình quá lâu, nếu không, sẽ gặp hư không lôi phạt đả kích, nói một cách khác, cho dù bọn họ có húng thú với Thất Thần Vực, đến mạnh nhất cũng chỉ là Thiên Quân thì bỏ đi, giống như sự khác biệt giữa Tán Tiên và Chân Tiên, thượng nhân và Tôn Giả, Tôn Giả và Thiên Quân, trừ phi là đụng phải trường hợp đặc biệt như Chu Báo, nếu không, cho dù nhươi có tới với số lượng bao nhiêu cũng không chống lại được tồn tại cao hơn.



Huống chi, nghe được trong giọng nói của tổ sư Trường Mi, còn có thể nghe được, Nhân Tiên trong Thất Thần Vực cũng không chỉ có một người.



Mà chuyện này cũng kỳ quái, luận tuổi thọ, tuổi thọ của Nhân Tiên vượt xa Chân Tiên, cho dù là Thiên Quân, tuổi thọ cũng không thể so sánh với Nhân Tiên, mà hiện giờ, có lẽ là do vấn đề nguyên khí, rốt cuộc không có Nhân Tiên xuất hiện, nhưng thời cổ đại, mấy vạn năm trước, có lẽ đã xuất hiện một lượng Nhân Tiên, mà những người này đều có những thủ đoạn cường đại, duy trì tuổi thọ của mình, kéo dài tuổi thọ của mình, hiện giờ không có Nhân Tiên sinh ra, nhưng những Nhân Tiên trước đó vẫn sống đến tận bây giờ là rất bình thường, trên thực tế, bọn họ sẽ còn tiếp tục sống sót, sống lâu muôn tuổi.



Mà Chu Báo, dù hắn chỉ có cảnh giới Thông Huyền Tán Tiên, nhưng tuổi thọ của hắn viễn siêu Tán Tiên, bởi vì hắn dung luyện huyết mạch của Chu Yếm, mà Chu Yếm là Thái Cổ hung thú, là một trong Lục Ngự nên có tuổi thọ viễn siêu Nhân Tiên.



Cho nên, trong Thất Thần Vực vẫn còn một ít Nhân Tiên là chuyện không kỳ quái, không có mới là chuyện lạ.



Hơn nữa, cho dù có Nhân Tiên, với hắn cũng không sao cả, mặc dù không có nắm chắc chiến thắng Nhân Tiên, nhưng muốn chạy trốn vẫn có nắm chắc, cho dù không chạy được, hắn vẫn còn Chí Tôn tiên khí, đến lúc đó không quan tâm đâm chết hay không, Nhân Tiên có lý lẽ cũng không biết đi đâu mà nói.