Thông Thiên Đại Thánh
Chương 1228 : Không xứng với chức Giữ gìn trật tự đô thị
Ngày đăng: 22:20 19/04/20
- Con mẹ nó, thành quản thứ này, nếu thế giới nào cũng đều giống nhau cả!
Chu Báo thầm nghĩ trong lòng, vốn định đi lên quản, nhưng vừa nghĩ lại, thành quản này là do mình lập ra, nếu mình quản, về sau thành quản này chấp pháp không khỏi không nghiêm rồi, đến lúc đó trật tự trong vương thành cũng không được tốt nữa, nghĩ như vậy, hắn liền dứt khoát mặc kệ, dù sao thành quản chấp pháp tuy rằng cũng phá sạp hàng, nhưng ra tay thực sự có chừng mực, sẽ không xảy ra chuyện đánh loạn người, hắn chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt thôi.
Ngay từ đầu bị cảnh trí trên đường hấp dẫn, đi vòng vòng trên đường, bỗng nhiên lại quay lại chỗ cũ.
- Con mẹ nó, ta là ra ngoài tìm tiểu tử Phong Huyền kia gây phiền phức, không phải vì dạo phố.
Nghĩ tới đây, hắn lại có chút khó khăn rồi, vừa rồi tâm tình của hắn cực độ khó chịu, cho nên cũng không hỏi nhiều, giờ vừa nhớ lại mới phát hiện ra mình chỉ biết cái tên Phong Huyền thôi, ngay cả hắn lớn lên có bộ dáng thế nào, sống ở đâu cũng không biết, tìm ai gây phiền phức đây?
Đang nghĩ ngợi, bên cạnh bỗng nhiên hiện ra một người đi tới.
- Vị khách quan kia, mời vào trong.
- À?
Chu Báo vừa quay đầu, nhưng lại cười cười, cũng không biết xảy ra chuyện gì, mình vậy mà lại đi đến trước cửa một tiệm cơm rất lớn.
- Vân Hạc Lâu, tên rất hay
Chu Báo mỉm cười, cũng được, nếu đã đến thì liền ăn một chầu đi.
Vị được gọi là Tôn huynh phảng phất cũng ý thức được mình nói những lời này trong Vũ Dương Lĩnh có chút không đúng, vội vàng nâng chén rượu trên bàn lền, liền làm mấy ngụm.
- Hừ, có gì phải thận ngôn chứ, hiện nay loạn thế, quân nhân xưng hùng, lễ băng nhạc phôi, thật sự là thiên đại bất hạnh, bất hạnh ah.
Trong khi Tôn huynh đang ở đó ý thức được mình nói sai, liên tục uống rượu thì một gã thư sinh ở một bên đã mãnh liệt đứng lên, vẻ mặt sục sôi. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL
- Từ Minh Nghĩa Kinh Viện gặp nạn, thánh hiền chi thuyết bị long đong, Đại Tấn vương triều hôm nay còn đâu bộ dáng thiên triều nữa, các ngươi những người này, mỗi một người đều đã đọc đủ thứ thánh hiền chi thư, tuy nhiên cũng chạy đến nơi của loạn thần tặc tử để cầu công danh, quả thực là sỉ nhục của người đọc sách ta, sỉ nhục ah.
Thư sinh này hình dáng đường đường, lời nói dõng dạc, vừa đứng lên một phen, vậy mà thoáng cái khiến trong Vân Hạc Lâu lặng ngắt như tờ, hết thảy mọi người phảng phất như đều bị hắn chấn trụ vậy.
- Ngươi là người nào, vậy mà --
Bất quá lời này cũng không phải hù tất cả mọi người, sau nửa ngày, trong đám người, một gã thư sinh mãnh liệt đứng lên, chỉ vào cái mũi của hắn muốn nắm, không ngờ lại bị tiểu nhị bên cạnh lôi kéo, nói một câu bên tai hắn, thư sinh lập tức yên tĩnh trở lại, tuy rằng vẻ mặt hậm hực nhưng cũng không dám nói thêm gì nữa.
Ngược lại là lông mày của Chu Báo nhíu lại, bởi vì hắn nghe rõ tiểu nhị kia nói gì.
- Hắn là bằng hữu của Phong Huyền.
Chỉ một câu như vậy, hỏa khí của thư sinh kia vậy mà đã bị nuốt xuống.