Thông Thiên Đại Thánh

Chương 1243 : Trong Ngũ Trang Quan

Ngày đăng: 22:21 19/04/20




Một ngày này, xuất hiện trước Vạn Thọ Sơn Ngũ Trang Quan, chính là Tạo Hóa Đồng Tử.



Mà Tạo Hóa Đồng Tử vẫn mặc một thân như ngoan đồng, đáp xuống trước Ngũ Trang Quan, cũng không dám vô lễ, đi bộ vào trong, vừa tiến vào, đã thấy một gã đạo đồng tử bên trong đi ra chào đón.



- Thanh Phong suy huynh, từ khi chia tay tới giờ không có vấn đề gì chứ!



Nhìn thấy vị đồng tử chừng mười ba mười bốn tuổi này, Tạo Hóa Đồng Tử thi lễ chào, cười nói.



- Không dám nhận, mục đích Tạo Hóa Giả đến đây, lão gia đã phân phó xuống, chuyện trong Thiên Giới Đại Thế Giới, lão gia sẽ không quản, cho dù là ngươi, hay là những người khác, hắn cũng không nhìn, chỉ cần không tổn hại đến Vạn Thọ Sơn Ngũ Trang Quan, như vậy, tât cả vẫn bình thường, cho nên, ngươi không cần phải lo lắng.



- Đã như vầy, ta cũng yên tâm!



Nghe đạo đồng nói thế, Tạo Hóa Đồng Tử gật đầu thật sâu, cũng không có đi về phía trước, càng không có ý tứ muốn gặp chủ nhân của Ngũ Trang Quan, thập phần dứt khoát, quay người rời đi.



Sau khi nhìn thấy Tạo Hóa Đồng Tử rời đi, trên mặt đạo đồng Thanh Phong kia cũng xuất hiện một bất đắc dĩ, quay người đi vào sâu bên trong Ngũ Trang Quan.



Bên trong Ngũ Trang Quan có mấy tầng lầu các, mà đồng tử kia đi vào chính điện, chính điện nằm ở phía nam giữa đại điện, phía trên có khắc phù điêu hoa và ô vuông, đạo đồng kia đẩy một ô vuông ra, phía trên vách tường có treo một bức tranh năm màu có hai chữ "Thiên Địa", chữ to, phía trước có một bộ hoàng kim lô bình, ở trên bình có cả hương. Nguồn: https://truyenfull.vn



Ở phía trước mặt, còn có một người không xê xích bao nhiêu tuổi với đạo đồng, hắn đang dùng vải lau chùi hoàng kim lô bình, nhìn thấy Thanh Phong đi tới, hắn cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi.



- Tạo Hóa Đồng Tử đi rồi hả?



- Đi rồi, có thể không đi được sao, chúng ta nói rõ ràng như vậy mà.



- Nói cũng đúng, nhưng mà, dù sao chúng ta ở bên trong Thiên Giới Đại Thế Giới sự tình gì đều mặc kệ, vạn nhất...



- Minh Nguyệt, không nên nghi vấn quyết định của lão gia!



Thanh Phong chen ngang lời của Minh Nguyệt, nói.



- Thiên Giới Đại Thế Giới này nước quá đục, chúng ta không chơi nổi, cũng không muốn chơi!



Minh Nguyệt gật đầu, không nói gì, chỉ buồn bực lau chùi hoàng kim lô bình.



- Thanh Phong, ngươi tiến vào đây!



Thời điểm hai người đang nói chuyện, đột nhiên bên tai của Thanh Phong xuất hiện một đạo âm thanh.



- Dạ, lão gia!



Ứng một tiếng, Thanh Phong liếc nhìn Minh Nguyệt, đi vào bên trong.



Hắn đi ra phía sau, không gian giống như xuất hiện ba động, giống như đang bước qua một màn nước, lập tức liền biến mất.


Đây là sơn mạch khổng lồ trong Tây Tam Vực Đại Đường Quốc địa vực, tên là Hắc Phong Sơn, tuy diện tích Hắc Phong Sơn này không thể so sánh được với quê quán Mãng Thương sơn của Chu Báo, nhưng cũng không kém nhiều, chính là giao giới bình chướng giữa Đại Đường quốc và Ấn Nguyệt Quốc, đây là sơn mạch ngăn hai bên với nhau, nhưng bây giờ tình huống khác biệt, bởi vì ở gần Đại Đường Quốc, gần thành trì, về phần Ấn Nguyệt Quốc, so với Đại Đường Quốc, rớt lại phía sau rất nhiều, bởi đây là vùng khỉ ho cò gáy không có người ở, thậm chí Yêu tộc hoành hành, cho nên, khi lưu tinh rơi xuống, đối với Ấn Nguyệt Quốc không có ảnh hưởng gì.



Đại Đường Quốc, chính là phạm vi thế lực của Đại Đường Du Tiên Quan, Du Tiên Quan biết rõ đây là Thiên Giới Đại Thế Giới, tuyệt đối sẽ không có chuyện lưu tinh quỷ dị như thế này, không nói tới lưu tinh, cho dù là Tiểu Thế Giới, từ trong hư không đến, cũng lâm vào trong vô tận không trung phía trên Thiên Giới Đại Thế Giới, cuối cùng bị thời không đồng hóa mất, làm sao mà có chuyện rơi xuống được chứ, nhưng lại tạo ra lực phá hoại lớn thế này, đây quả thực là chuyện không có khả năng, cho nên, chuyện này rất dễ dàng đoán được, nhất định là có người tới gây phiến toái cho Đại Đường, gây phiền toái cho Du Tiên Quan.



- Yêu nghiệt sao? Ha ha, ta không phải là yêu nghiệt, ta tới đây tính sổ với Du Tiên Quan, mẹ kiếp, một đám vương bát đản, cũng dám vào thời điểm lão tử độ hư không lôi kiếp chơi ám chiêu đùa nghịch thủ đoạn, ta thấy các ngươi đúng là chán sống rồi mà!



Chu Báo cũng không có che dấu âm thanh của chính mình, trái lại, âm thanh của hắn rất lớn, truyền ra khắp một nửa Đại Đường Quốc.



- Lần này ta tới đây chính là gây phiền toái cho Đại Đường Du Tiên Quan, chính là đến báo thù, thế nào, ngươi cắn ta đi.



Âm thanh hung hăng càn quấy liên tiếp truyền ra, hóa thành từng đạo sóng âm, truyền ra ngoài, đồng thời, ý niệm vô cùng cường hoành quét ngang qua Đại Đường Quốc, truyền ra tin tức đồng dạng.



Trong khoảng thời gian ngắn, tu sĩ của Đại Đường Quốc cả kinh đứng lên.



Người không rõ chân tướng sẽ không biết có chuyện gì đang xảy ra, biết rõ chân tướng đều chạy về hướng Đại Đường Du Tiên Quan mà đi, bởi vì đây là tuồng hay khó gặp.



Đại Đường Du Tiên Quan, hùng cứ Tây Tam Vực vài vạn năm, tuy quyền uy đã từng có người khiêu chiến qua, nhưng không có người nào giết tới cửa trần truội như lần này.



Trò hay thế nào, thân là một tu sĩ, thì làm sao mà bỏ qua chuyện lần này chứ?



- Chu Báo, ngươi thật lớn mật, thật sự xem Tây Tam Vực không người hay sao?



Âm thanh giận dữ truyền ra từ Đại Đường Du Tiên Quan, đồng dạng, cái âm thanh cường hoành này cũng truyền ra khắp Đại Đường Quốc, truyền vào trong óc của mỗi tu sĩ.



- Ha ha, hiện tại mới nhớ tới việc gọi cứu binh sao, đúng là quá muộn, hơn nữa, cho dù ngươi tìm được cứu binh thì sao, thiên hạ này, không ai có thể cứu các ngươi.



Chu Báo cười ha hả, đã xuất hiện tại bên ngoài Đại Đường Du Tiên Quan, nhìn thấy hòa quang bảy màu hiện ra, xem ra Đại Đường Du Tiên Quan đã chuẩn bị đầy đủ, khóe miệng của hắn xuất hiện nụ cười lạnh.



- Chỉ bằng một cái trận pháp bảo hộ như thế này mà có thể ngăn được ta sao, Đại Đường Du Tiên Quan các ngươi đúng là quá xem thường Chu mỗ rồi.



Chu Báo cười lạnh, chỉ thấy trong tay của hắn vung song chùy màu xanh lên, không chút do dự nện xuống đạo hào quang bảy màu kia.



Oanh!



Chỉ một chùy, Đại Đường Du Tiên Quan hao hết tâm tư bố trí xuống cái trận pháp phòng ngự này bị nện cho thất linh bát lạc.



- Điều này không có khả năng!



- Không thể nào sao? Trên đời này không có chuyện gì là không có khả năng!