Thông Thiên Đại Thánh
Chương 1353 : Giao dịch nhục mạ
Ngày đăng: 22:23 19/04/20
-Thứ Chu Báo phun ra này lại là một mộc ngư tròn vo lớn chừng quả trứng bồ câu, phát tán ra hào quang sáng lấp lánh, mộc ngư này trắng noãn óng ánh, toàn thân phảng phất do noãn ngọc đúc thành, tản ra một loại mị lực cổ quái .
Mũi thương đâm vào mộc ngư, bắn ra.
- Đây là cái gì, điều đó không có khả năng? !
Chứng kiến Tịch Diệt chi thương của mình bị bắn ra, Vu Cổ Hậu mãnh liệt ngây ngẩn cả người, sau đó liền quái dị kêu lên, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, Tịch Diệt chi thương, chính là dung hợp Tịch Diệt pháp tắc, ở giữa ẩn chứa Tịch Diệt pháp tắc, có thể diệt sát hết thảy, chỉ cần không phải gặp được đồ vật cùng loại với hồng hô lô, về cơ bản đủ để diệt sát hắn, nhưng bây giờ, lại bị một mộc ngư nhìn như bình thường bắn về, điều này thật sự rất cổ quái, mộc ngư kia, đến tột cùng có lai lịch gì.
Vu Cổ Hậu kinh ngạc, nhưng Chu Báo cũng không dừng tay, sau khi bắn Tịch Diệt chi thương về, Chu Báo lại một lần nữa vận dụng Phiên Thiên Ấn pháp, ngưng tụ thành Phiên Thiên Ấn, quay cuồng một cái trong hư không, nhằm đầu nện xuống.
Phanh! ! !
Phiên Thiên Ấn lại một lần nữa nện lên đầu Vu Cổ Hậu, nhưng lúc này, Vu Cổ Hậu cũng không lui lại, sau khi chịu một kích này, không để ý thương thế, khu động Tịch Diệt chi thương, vậy mà hết sức đâm về phía mộc ngư kia
- Ta ngược lại muốn xem xem, ngươi đến tột cùng có thể tiếp ta mấy thương!
- Còn tiếp? !
Chu Báo nở nụ cười lạnh, chỉ thấy mộc ngư kia nhẹ run lên, tản mát ra một đạo chấn động vô hình, Tịch Diệt chi thương, đánh vào trên mộc ngư, mộc ngư không chút sứt mẻ, bất quá, cả hai va chạm lại sinh ra một đạo vân sóng vô hình, khuếch tán khắp mọi nơi.
- Coi chừng, đó là Vô Cực Chấn Thiền!
Lúc mới bắt đầu Vu Cổ Hậu còn không phát hiện dị thường, bất quá, Trí Hải Hậu một mực đứng ở phía xa quan chiến sắc mặt đại biến, lắc mình một cái, liền kéo Vu Cổ Hậu lại, chớp động một cái tránh đi xa, cơ hồ ngay lúc đó, sóng vân vô hình chập trùng mở Tịch Diệt chi thương, Tịch Diệt pháp tắc trên mũi thương bị tan rã từng tấc, thương thể cũng trong chấn động cổ quái này, biến thành tro tàn.
- Vô Cực Chấn Thiền, vậy mà đã luyện thành Vô Cực Chấn Thiền!
Vu Cổ Hậu đúng lúc này cũng phản ứng lại, nghe được bốn chữ Vô Cực Chấn Thiền, trí nhớ cổ xưa trong đầu thức tỉnh, sắc mặt muốn bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu.
- Chết tiệt, hắn tại sao lại biết được pháp môn Vô Cực Chấn Thiền!
- Hắn là tu sĩ của Thiên Giới Đại Thế Giới, Thiên Giới Đại Thế Giới tuy rằng suy sụp, nhưng có vô số công pháp, pháp môn cũng đều được bảo tồn lại, hắn đạt được đạo này pháp môn này kỳ thật cũng không có gì!
Trí Hải Hậu nói.
- Hơn nữa, xem ra, hắn cũng không biết Vô Cực Chấn Thiền đến tột cùng có bao nhiêu cổ quái, rất cường đại, bằng không thì hắn sẽ thừa dịp thắng truy kích rồi, sao có thể để ngươi lui đi dễ dàng thế được!
- Chu Báo, ngươi đáng chết! ! !
Dáng tươi cười còn chưa dứt, trên bầu trời liền vang lên thanh âm như tiếng sấm cuồn cuộn mà đến, một cổ khí thế tuyệt cường trùng thiên mà xuống, bao phủ Chu Báo vào trong.
- Ha ha ha ha ha ha ha, khí thế thật là mạnh ah, ta sợ ah! ! !
Khí thế tuyệt cường cũng không khiến Chu Báo biến sắc, trái lại, lại khiến tiếng cười của hắn càng thêm không chút kiêng kỵ
- Thiên Cơ đại đế, ngươi nếu còn có trứng thì hiện thân đi, đánh với ta một trận, không có trứng thì cũng không nên ở chỗ này cố làm ra vẻ, miệng ba hoa được cái rắm à, trốn trong tiểu thế giới của mình, ngay cả mông cũng không dám lộ, còn không biết xấu hổ hung hăng càn quấy trước mặt ta! ! !
Thanh âm của Thiên Cơ đại đế vang vọng, nhưng thanh âm của Chu Báo còn vang hơn, hơn nữa, tiểu tử này dường như đã dự liệu được Thiên Cơ đại đế tuyệt sẽ không hiện thân vào lúc này gây phiền toái cho mình, lời hắn nói muốn khó nghe bao nhiêu liền có bấy nhiêu khó nghe, dù là Thiên Cơ đại đế chính là đại đế bài danh top 5 thời Thượng Cổ, một thân tu vị thực lực càng kinh thiên động địa, lại bị những lời này của Chu Báo nói đến thiếu chút nữa thổ huyết, chòm râu run rẩy, phảng phất như nhận được Parkinson vậy.
- Tiểu bối, tiểu bối, ta nhất định giết ngươi, ta nhất định sẽ giết ngươi!
Thanh âm này so với vừa rồi càng lớn hơn, phảng phất như đang thề vậy.
- Giết cái cm ngươi b!
Chu Báo lại càng không yếu thế hơn.
- Có gan ngươi tới đây, gia hỏa không trym, ta thấy ngươi cứ ở trong ngực mẹ bú sữa đi, ngốc b, sứt chỉ! ! !
Chu Báo là một người trần tục cho nên không sao dằn nổi, loại trầm mê trong thế giới trần tục kiếp trước hắn đã biết qua nhưng lại cố gắng nhẫn nhịn ở kiếp này, giả dạng làm một nhân sĩ cốt cách, đời này hắn cũng không có tận lực ẩn dấu những trầm mê đó, chỉ là hắn chưa có cơ hội phát huy mà thôi.
Tại thế giới thực lực vi tôn này, hai mươi năm qua Chu Báo đều tận lực ra vẻ đáng thương, thế nhưng cho dù là vậy, hắn cũng bị bài xích, cũng có không ít đại nhân vật âm thầm hạ thủ với hắn, tuy rằng lúc đó hắn mạnh mẽ đánh trả, thế nhưng không tránh được ánh mắt những kẻ khác để ý lên trên người hắn, đây có thể là hoàn cảnh xấu nhất trong những kẻ xuyên việt, nhân phẩm bạo phát.
Không hiểu tại sao bị người ta nhắm phải, loại cảm giác này dĩ nhiên không tốt chút nào, thậm chí mười phần không vui, sỡ dĩ Chu Báo đương nhiên phải phản kích vì hiện tại Thiên Cơ đại đế đối với hắn mà nói, vẫn là một con quái vật lớn, bản thân hắn muốn giết hắn một cách đơn giản chỉ là mơ mộng hão huyền, thế nhưng không thể giết chết hắn cũng không có nghĩa là Chu Báo sợ hắn, trên thực tế, hiện tại Chu Báo chưa từng sợ ai.
Cùng lắm đánh không lại thì chạy trốn.
Sở hữu ký ức hơn hẳn thường nhân, lại vừa sinh ra đã có được, cho nên quan niệm của hắn so với người trên thế giới này khác nhau rất lớn.
Chính vì nguyên nhân đó mà hắn không thèm để ý tất cả mà chạy trốn, mặc kệ có tới địa phương hoang vu cỡ nào, theo như hắn nghĩ căn bản là không sao cả, kiếp trước ở Địa Cầu, cũng không phải một góc hoang vu bên trong vũ trụ sao? Tất cả mọi người vẫn sinh hoạt tốt, trước đây Thiên Giới Đại Thế Giới chẳng phải vẫn lưu luyến ở Thái cổ tinh vực nhiều năm như vậy sao?