Thông Thiên Đại Thánh
Chương 137 : Mất hứng mà về (Thượng)
Ngày đăng: 22:03 19/04/20
- Ong!
Thân thể của hắn co rút lại, chung quanh thân thể của hắn sinh ra một âm thanh kỳ lạ.
- Đùng!
Thân thể của hắn vừa mới giãn ra lại, liền ngã xuống mặt đất, lúc này đây, hắn không cách nào giảm bớt lực ngã, cảm thấy thân thể chấn động, phun ra một ngụm máu tươi.
Nhìn thấy Tiểu Báo Tử rơi xuống đất, lại còn thổ huyết, hắc bào nhân kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc, trong ánh mắt xuất hiện một tia thần sắc ngoài ý muốn.
- Dừng tay.
Âm thanh của Văn Hoa Dương vào lúc này vang lên, lộ ra ngữ khí thập phần mệt mỏi.
Vừa rồi Từ Ung bị đánh bay đã làm Tiểu Báo Tử bạo phát, chuyện xảy ra nãy giờ cũng chỉ diễn ra trong hai giây mà thôi.
Ở đây có một đám đệ tử Văn phủ, gia đinh hộ viện phần lớn đều không nhìn rõ chân tướng, lại thấy đại công tử Văn Chiến bị hắc bào nhân xách lên, thầy trò Từ Ung bị bay ra ngoài, mà gia chủ Văn Hoa Dương của bọn họ lại rung rung đứng dậy la lớn.
- Dừng tay, ta sẽ đem Thiên La Huyền Kim cho ngươi!
Thần sắc Văn Hoa Dương âm trầm, hai mắt vô thần, sau khi nói ra những lời này, giống như đã dùng toàn bộ tia sức lực cuối cùng, tinh khí thần cả người hạ xuống, từ từ đi vào trong gian phòng, sau khi đi ra, cầm theo một cái hộp đen.
- Đây chính là Thiên La Huyền Kim!
Văn Hoa Dương nói, mở nắp hộp ra, lộ ra một khối kim loại màu vàng nhạt bất quy tắc ở bên trong.
Hắc bào nhân không nói gì, từ từ nhấc tay lên, sau đó nhiếp cái hộp vào trong tay, ánh mắt nhìn vào trong hộp, gật gật đầu, nói:
- Ngươi rất thức thời!
Dù rất tức giận hành vi lỗ mãng của hắn, nhưng nhìn ánh mắt và cử chỉ này của hắn, trong lòng Từ Ung rất ấm áp.
Có đồ đệ như vậy, có giá trị a!
Đồng thời, trong lòng của hắn cũng cảm thấy may mắn.
- May mắn là nội tạng chỉ bị chấn động, không tổn thương gì nghiêm trọng, không có gì cả.
Tiểu Báo Tử có ngộ tính cao, tư chất tốt, lại hiểu chuyện, hơn nữa hôm nay biểu hiện ra trung tâm, đúng là một truyền nhân rất lý tưởng, nếu vì chuyện hôm nay mà hắn bị thương không thể phục hồi, sẽ làm cho sư phụ như hắn rất hối hận.
Có đồ đệ kiệt xuất như vậy, muốn tìm một người cũng không dễ dàng như vậy.
- Từ mộc đầu, là lão Văn ta liên lụy tới ngươi rồi!
Nhìn thấy vẻ mặt khổ sở và biểu lộ may mắn của Từ Ung, Văn Hoa Dương cũng buông lỏng một hơi, nếu đệ tử Từ Ung ở Văn gia có chuyện gì không may, sau này hắn đúng là không còn mặt mũi để gặp người.
- Sao lại nói như vậy chứ!
Tiểu Báo Tử không có chuyện, Từ Ung cũng dần buông lỏng.
- Ta và ngươi với nhau, còn nói chuyện này làm gì, còn nữa, thương thế của ngươi thế nào, có trở ngại gì hay không?
- Ta có thể có cái gì trở ngại chứ!
Văn Hoa Dương cười khổ nói:
- Người nọ đến là vì Thiên La Huyền Kim, cũng không có ý đả thương người, cũng không biết hắn từ đâu chạy tới, lại là cường giả ngoài Thất phẩm, chẳng lẽ hiện giờ cường giả không đáng tiền sao? Ngay cả Trữ Châu thành cũng thoát ra một người thế này chứ.