Thông Thiên Đại Thánh
Chương 16 : Tình cảnh thập tử nhất sinh
Ngày đăng: 22:01 19/04/20
- Đã trễ thế này, về nhà làm chi. Đệ ở lại ăn cơm với phu thê tỷ.
Cẩu Đản Tử lắc đầu:
- Không được! Về muộn nữa, mẫu thân lại mắng.
Chu Hoa cười nói:
- Ngươi mà cũng biết sợ mẫu thân mắng sao. Vậy ngươi muốn mẫu thân bớt lo thì cũng nên nghe lời một chút!
- Đã biết!
Cẩu Đản Tử cũng không ngoảnh lại, hắn mở cửa rồi chạy ra khỏi phòng.
Cẩu Đản Tử chạy rất nhanh, bởi vì trời đã tối rồi. Nếu về muộn, kiểu gì cũng bị ăn mắng. Thế nhưng ngay khi hắn vừa mới chạy ra khỏi cửa, từ trong viện truyền đến một tiếng nổ lớn. Sau đó là một tiếng thét chói tai.
- Tỷ tỷ?
Cẩu Đản Tử đột nhiên dừng bước, tâm tình thoáng rung động. Đây là tiếng thét của Chu Hoa, chuyện gì đã xảy ra?
- Ách... Ah...!
Cẩu Đản Tử hú lên một tiếng quái dị, há miệng, một bụm máu tươi chợt phun ra, thân thể mềm oặt nằm trên mặt đất.
- Chấm dứt rồi sao? Hết rồi sao?
Nằm trên mặt đất, Cẩu Đản Tử cũng không có mất đi ý thức, đối với điểm này, Cẩu Đản Tử cũng cảm thấy kỳ quái. Thể chất như vậy, tổn thương như vậy, thế mà bản thân hắn không có ngất đi, thật sự là một chuyện tình khó có thể lý giải được, đồng thời đây cũng là sự tình khiến Cẩu Đản Tử khó có thể chấp nhận được.
Cẩu Đản Tử cho tới bây giờ vẫn chưa có từng xả thân cứu một người nào. Ít nhất hắn cho rằng bản thân mình chưa từng làm việc đó. Gặp phải sự tình như bây giờ, phản ứng đầu tiên của hắn phải là chạy trốn đầu tiên mới đúng. Nhưng có một điều chính Cẩu Đản Tử cũng không có nghĩ tới, thời điểm đầu mình nóng lên liền muốn tiến lên cứng đối cứng ngạnh kháng với con Hắc Hùng. Bây giờ hắn hối hận, thế nhưng cho dù là loại hối hận ở trong lòng đi chăng nữa nhưng cơ thể của Cẩu Đản Tử vẫn đang có một loại sức mạnh nào đó khiến Cẩu Đản Tử xúc động, xông lên.
Bất quá, đây cũng chỉ là xúc động mà thôi. Bản thân Cẩu Đản Tử tuy từng luyện qua võ công, nhưng trước một kích của con Hắc Hùng lại rơi văng ra xa như vậy, cả thân thể cũng mệt rã rời. Loại sự tình duy nhất hắn có thể làm chính là mở mắt liếc nhìn còn Hắc Hùng mà thôi.
Cố gắng mở được đôi mắt, trong lúc mơ mơ màng màng, Cẩu Đản Tử chứng kiến đầu Hắc Hùng kia mở rộng cái miệng táp tới Chu Hoa. Cũng không biết khí lực ở đâu tới, Cẩu Đản Tử mãnh liệt chống hai tay xuống đất, hắn lại một lần nữa đứng lên. Sau đó, hắn chuẩn bị xông lên thì thân thể mãnh liệt dừng lại, đột nhiên Cẩu Đản Tử có cảm giác đầu mình muốn nổ tung lên. Sự thống khổ này vô cùng kịch liệt, Cẩu Đản Tử không chịu được phải ôm đầu mình, gập người xuống, gào thét.
- Ah!!
Cẩu Đản Tử rú lên như một con dã thú, tiếng kêu của hắn kinh động tới con Hắc Hùng và cả Chu Hoa. Con Hắc Hùng mê hoặc ngẩng đầu nhìn Cẩu Đản Tử đứng đó điên cuồng gào rít giận giữ. Hắc Hùng tựa như không cách nào hiểu nổi một tiểu hầu tử dưới một cú vồ như vậy mà lại không sao. Ở trong núi những tiểu hầu tử như vậy, nó chỉ cần một vồ là có thể đánh chết. Đồng thời cũng chưa từng có tiểu hầu tử nào dám ngạnh kháng với nó.