Thông Thiên Đại Thánh
Chương 226 : Tam đại khấu (Thượng)
Ngày đăng: 22:04 19/04/20
Tất cả đều phát sinh tựa như điện quang hỏa thạch, từ lúc Tiểu Báo Tử xuất chùy đập rớt mũi tên, đến lúc Lý Nguyên xoay người xuống ngựa, bất quá chi trong nháy mắt.
Ba tên qua đi, tất cả trở về bình ổn.
Không gian xung quanh sau một lúc yên tĩnh, liền bị tiếng động thật lớn rung chùyển.
Thân Vệ Doanh đã tự động chia làm ba đội, một đội dọc theo hướng mũi tên dài kia tìm kiếm. Một đội tại xung quanh nhai đạo cảnh giới giới nghiêm. Một đội còn lại cũng chính là đội của Tiểu Báo Tử thì thủ hộ quanh thân Lý Nguyên.
- Tiểu Báo Tử làm rất khá!
Thẳng qua tam tiễn, Lý Nguyên sắc mặt có chút tái nhợt, bộ dáng vẫn còn sợ hãi, trên mặt lại lộ vẻ tươi cười, vỗ vai Tiểu Báo Tử, thân thiết nói:
- Nếu không có ngươi, hôm nay ta đã có thể mất mạng tại đây!
- Đây là chức trách của thuộc ha!
Tiểu Báo Tử cung kính nói, thái độ cũng không vì bản thân lập được đại công mà lộ vẻ đắc ý.
- Tốt! Phi thường tốt!
Lý Nguyên hài lòng nói:
- Nói như vậy Lạc Vân này khẳng định là đại cừu của tướng quân, vì sao không đem hắn bắt lại?
Tiểu Báo Tử có chút khó hiểu nói.
Tại Đại Tấn, ám sát đại thần triều đình, chính là trọng tội. Cho dù Lý Nguyên có thể buông tha cho hắn. Luật pháp Đại Tấn cũng không tha cho hắn. Chùyện này cũng đã mười năm, sao còn để hắn sống thoải mái như vậy?
- Nói dễ vậy sao a?
Lúc này Kỳ Phi ngồi ở đối diện Tiểu Báo Tử, trong tay cầm một chén rượu, vẻ mặt khổ sáp.
- Lạc Vân này chính là Võ Dương Sơn Thanh Phong Trại tam trại chủ, mà Thanh Phong Trại là một trong tam đại khấu của Đại Tấn. Triều đình mấy lần phát binh tiêu diệt, đều vô cùng trở lại, huống chi là chúng ta?
Tam đại khấu?
Tiểu Báo Tử nghe xong, không khỏi bật cười, triều đình Đại Tấn tam đại khấu là tồn tại giống với Lương Sơn Bạc, độc cứ một phương, quan phủ đối với bọn họ vô cùng đau đầu, thế nhưng lại vô lực tiêu diệt, chỉ có thể dùng toàn lực áp chế. Võ Dương Sơn Thanh Phong Trại là một trong số đó. Nghĩ đến Lý Nguyên đối với điều này hẳn cũng thập phần hoang mang và phiền muộn đi?
- Được rồi, Kỳ doanh quản không nói nữa, đây là ân oán của tướng quân và Lạc Vân kia. Chúng ta chỉ để ý bảo vệ tướng quân an toàn là được.
- Có lý, Lạc Vân kia cho dù lợi hại, nhưng mười năm qua, hắn chưa từng ám sát thành công qua. Nhưng lại thiếu chút nữa bị phục binh tóm được. Lúc này là một lần mạo hiểm nhất. Bất quá, may là có ngươi ở đây, mới không tạo thành đại họa. Hiện tại toàn doanh huynh đệ đều thiếu nhân tình của ngươi!