Thông Thiên Đại Thánh
Chương 233 : Thắng thua (Thượng)
Ngày đăng: 22:04 19/04/20
Bất quá Tiểu Báo Tử cũng rõ ràng, muốn để tiểu tử này tan vỡ cũng không đơn giản như vậy. Lớn nhất có thể là để hắn bức tới cực điểm. Không đợi súc thế xong đã phát ra, tranh thủ chủ động.
Sự thực cũng không có gì ngoài hắn dự đoán.
Khi Tiểu Báo Tử liên tục đánh ra ba mươi bốn chùy, Lý Tú rốt cục nhẫn không nổi nữa, hoặc không muốn nhẫn nữa, ngưng súc thế, mạnh mẽ lui về phía sau, con ngươi trong nháy mắt ngưng tụ thành cây kim.
Một đạo hàn quang thê lương hiện lên, không gian hơi bị run lên.
- Muốn chính là cái này.
Con mắt Tiểu Báo Tử mạnh mẽ trợn trừng, vẻ mặt lộ ra một tia nhăn nhở, song chùy trong tay đánh ra tạo thành một đoàn ngân quang thật lớn, tiếng sấm nổ mạnh hướng đạo kiếm quang này đánh tới.
- Ầm...
Chùy kiếm giao kích, thanh âm có chút trầm trọng, thế nhưng bên trong lại mang theo tê liệt tất cả lực lượng.
Trong nháy mắt chùy và kiếm tương tiếp, cả thiên địa phảng phất như đều tối đi.
Khí tức ầm trầm lan ra bốn phía. Không khí phảng phất như trở nên trầm trọng vô cùng. Một chùy tối hậu của Tiểu Báo Tử đem không khí phiêu tán xung quanh phảng phất như kéo căng, ngưng tụ thành thực thể. Tiến hành áp súc, tăng cường uy lực một chùy thật lớn, không khí bị cường lực áp súc ngưng tụ thành một điểm, bị mạnh mẽ tụ tập qua. Kiếm khí đâm nổ, hình thành một một lần khí bạo cường đại. Kiếm khí cũng không vì lần khí bạo này mà có chút giảm bớt. Còn cây chùy của Tiểu Báo Tử đồng dạng cũng không vì thế mà giảm mất một phần lực lượng nào.
Còn lại là kiếm cùng lực đấu.
Chỗ kiếm và chùy tiếp xúc chớp động một chút. Thân hình Tiểu Báo Tử và Lý Tú đồng thời bay ngược về phía sau. Báo Tử càng trong tay khẽ đảo, thấy cặp ngân chùy chung quy không thể thừa thụ được lực trùng kích lớn như vậy, mà triệt để nát bấy.
- Chết tiệt!
Hắn âm thầm mắng một câu, thân thể tại không trung mở ra, tựa như một con đại điểu chậm rãi rớt xuống. Tại không trung ổn định thân hình, rơi xuống mặt đất, sắc mặt trắng bệch. Trong đan điền một cổ nhiệt lưu lưu chùyển tứ cước bách hải, chậm rãi chữa trị địa phương bị chấn thương trong cơ thể.
Bên tai truyền đến một thanh âm tương đối quen thuộc, vừa mở mắt đã thấy Tiểu Báo Tử ngồi ở bên giường, để chén nước kia đặt lên bàn.
- Là ngươi?
- Là ta!
Tiểu Báo Tử tức giận nói:
- Ta nói này, không phải là một hồi luận võ sao? Có cần liều mạng như vậy không? Ta cũng không muốn vì chùyện này đắc tội Bình Châu Lý thị các ngươi.
Nghe Tiểu Báo Tử nói, nét mặt Lý Tú nóng lên, tại một kích cuối cùng, hắn vì thắng lợi, nhất thời nóng ruột, không tiếc không tiếc vận dụng bí pháp, cường hóa tiềm lực của mình, đem kiếm thế áp súc tới cực điểm, thôi động tới cảnh giới mạnh nhất, lại không ngờ vẫn bị thua.
- Ta hôn mê bao lâu rồi?
Hắn nhìn bốn phía, hỏi.
- Yên tâm đi, không bao lâu, cũng chỉ hai canh giờ mà thôi!
Tiểu Báo Tử nói rằng:
- Một kích cuối cùng của ngươi tổn thương kinh mạch. Bất quá cũng không nặng, trở lại điều dưỡng tốt một phen.
- A, vậy cảm tạ!
Lý Tú nhìn Tiểu Báo Tử, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nói cái gì cho phải, bản thân nhất thời nóng vội, vọt tới khiêu chiến người ta. Kết quả bị đánh cho tơi bời hoa lá, thiếu chút nữa còn mất cả tính mạng. Cuối cùng còn được người ta cứu. Đây thật sự là quá mất mặt, quá xấu hổ. Đường đường Lý Tú Lý đại thiếu gia sao lại chịu được sự tình như vậy?