Thông Thiên Đại Thánh

Chương 270 : Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng (Thượng)

Ngày đăng: 22:05 19/04/20




Trung Hòa quận thành là bụng của Đại Tấn, nhưng cũng là khu vực biên giới của Kiền Châu, mà biên giới của Kiền Châu giáp với Hào Châu và Thanh Châu. Chính vì nó nằm ở chỗ giáp ba giới, chung quanh có rất nhiều khu vực không ai quản lý, trước khi bị Bái Hỏa Giáo công hãm, chính là một nơi thị phi, đạo phỉ cũng không ít, sau khi bị Trung Hòa quận thành phục bắt, yên tĩnh một thời gian ngắn, mà vài đám đạo phỉ chung quanh nổi danh có Tam Nương Tử, Mã Đại Hồ Tử, đều tham dự vào hành động với Bái Hỏa Giáo, Bái Hỏa Giáo bị đánh tan, đương nhiên đám đạo phỉ này cũng tan thành mây khói, thế nhưng tiệc vui chóng tàn, đạo phỉ là thứ gì, giống như kỹ nữ, xã hội loài người vừa bắt đầu, nó đã tồn tại, là chức nghiệp cổ xưa nhất, mà vài đám đạo phỉ này có hứng thú với khu vực xung quanh Trung Hòa quận thành, không chỉ có uy hiếp rất lớn với một ít trấn nhỏ, các thôn xóm, mà chúng còn ảnh hưởng tới thương lộ đi thông tới Trung Hòa quận thành, đám đạo phỉ này tồn tại, sẽ làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới chuyện phục hồi kinh tế và phồn vinh của Trung Hòa quận thành, mà tên Vạn quận trưởng, cũng dựa vào lý do này, yêu cầu Lý Nguyên xuất binh, tiêu diệt đạo phỉ, sau khi bị Lý Nghiêm cự tuyệt mấy lần, hắn đổi phương pháp, đó là mượn binh.



Ngươi không đi đúng không? Ngươi không đi, ta đi, nhưng thủ hạ của ta không đủ, cho nên ta mượn, ngươi đưa cho ta!



Thời điểm ban đầu, Lý Nguyên vì chút mặt mũi, cho hắn mượn một lần, cho mượn một ngàn người ngựa, phải trả lại cho hắn đầy đủ một ngàn, cộng thêm một tên sĩ quan cấp tá, kết quả ba ngày sau, một ngàn người ngựa, chỉ còn lại bảy trăm, trong đó có hơn một trăm người tổn thương, ba trăm người ở lại quản lý khu vực không có ai, Lý Nguyên vì chuyện này mà nổi giận xung thiên, gọi tên sĩ quan cấp tá kia trở về hỏi cho rõ, sau đó liền bão nổi.



Thì ra tên quận trưởng ngay từ đầu đã đoạt quân quyền của sĩ quan cấp tá này, sau dẫn quân đi đánh đạo phỉ, liền sắp xếp dưới trướng của mình, tên sĩ quan kia vốn phản đối, nhưng bất đắc dĩ đối phương chức to hơn hắn, hắn không có quyền nói chuyện. Dẫn quân đi đánh tan đạo phỉ, tên Vạn quận trưởng đem toàn bộ đội ngũ vào biên chế của mình, cho trung quân, hậu quân tiến vào đất của đạo phỉ, bài binh bố trận rất khí thế, kết quả lại bị đạo phỉ giảo hoạt mai phục, hao binh tổn tướng, xám xịt trở lại.



Đương nhiên Lý Nguyên tức giận, mang bốn gã thân vệ, đến phủ quận trưởng hỏi tội, tên Vạn quận trưởng chinh chiến vô công, kết quả nổi nóng, ngược lại chất vấn Lý Nguyên luyện binh không được, Lý Nguyên tức giận không nói nhảm với hắn, trực tiếp cho hắn hai bạt tay, một cước đá hắn nằm trên mặt đất, mang theo bốn gã thân vệ, nghênh ngang rời đi.




Giống như tối hôm nay, ở trong thư phòng của quận trưởng, hắn phát hiện một phong thư, đây là việc không theo ý muốn của con người, hắn thật sự không nên xem thứ đó, nhưng không có biện pháp, bởi vì thứ đó đang ở ngay trước mặt hắn, mà tò mò sẽ giết chết con mèo, hắn mở ra xem.



Sau đó, giống như hiện tại, cầm lấy bao đồ, bằng tốc độ nhanh nhất, giống như chó nhà có tang, chạy ra khỏi phủ quận trưởng, có nhà cũng không dám quay về.



Nhà, nghĩ đến nhà, trong lòng của hắn lại quặn đau từng hồi, nhà chắc chắn sẽ không còn, trong nhà có lão mẫu, thê nhi, lúc này nhất định đã bị quận trưởng bắt. Không bao lâu sau, đầu sẽ rơi xuống đất, hoặc là làm mồi câu hắn ra, nhưng kết cục cuối cùng, cũng giống như vậy.



Cho nên, hiện tại hắn phải chạy, bằng tốc độ nhanh nhất rời khỏi Trung Hòa quận thành, biến mất trong biển người mênh mông, chỉ có như vậy, mới có thể thoát khỏi cảnh bị Vạn An đuổi giết, mới có được con đường sống, tương lai sẽ giúp người nhà báo thù.