Thông Thiên Đại Thánh
Chương 304 : Tiêu diệt Hoàng Long Bang (2)
Ngày đăng: 22:05 19/04/20
- Tránh ra một chút, nhường lối nào, đều tránh ra đi!
Đang bi Tiểu Báo Tử nói cho líu lưỡi, nhất thời không biết nên mở miệng thế nào, bên ngoài truyền tới một âm thanh xôn xao và tiếng động lớn, chỉ qua một lúc, đã có mấy trăm quan binh xông tới, lại bao vây thủy quân dưới trướng của Tiểu Báo Tử.
- Chu Báo, ngươi là quan binh bên ngoài, dám tự ý xông vào thị trấn, ý đồ mưu phản, còn không mau quỳ xuống nhận tội.
Lông mày Tiểu Báo Tử nhíu lại, quay đầu nhìn lại. Đối mặt với binh sĩ thủ bị doanh bao vây, không thèm để ý, ánh mắt nhìn qua một hướng, bộ dáng tươi cười trên mặt càng đậm, thì ra, huyện lệnh đại nhân không mặc cả quan phục, thở hồng hộc cưỡi một đầu lừa lông ngắn, đang chạy tới đây, vừa chạy tới, trong miệng quát lên:
- Dừng tay, đều dừng tay, dừng tay cho ta!
Cái khoan nói, tên huyện lệnh đại nhân này bình thường đều văn nhược thư sinh, lúc này là lúc khẩn cấp, không ngờ lớn giọng nên ngoài dự đoán của mọi người, cưỡi trên thân lừa, một bên ngoắc tay, một bên hô to, âm thanh áp đảo âm thanh của mọi người ở đây, lần át tất cả âm thanh, đợi đến khi đầu lửa vọt tới gần đây, chung quanh yên tĩnh.
- Hô hô hô!
Ban đêm hôm qua hắn ứng chiến với phu nhân thứ bảy, sáng sớm hôm nay lại bị chuyện này kinh động, cho nên huyện lệnh đại nhân gấp gáp chạy tới, đến phụ cận, đã thở hổn hển, tiếng hít thở của hắn giống như kéo bể, cả người run lên, dáng người như khô quắt lại, tùy thời đều có thể ngã xuống.
- Dừng tay, đều dừng tay cho ta!
Từ trên lừa té xuống, huyện lệnh lắp bắp kêu lên, vọt tới phía trước hai đội quan binh.
- Thu, thu, thu binh khí lại cho ta, tất cả đều là mệnh quan của Đại Tấn, hồ đồ như thế, còn ra thể thống gì nữa, thành cái dạng gì đây.
- Huyện lệnh đại nhân, tên Chu Báo này, mới sáng sớm đã dẫn người tới bao vây tổng đàn của Hoàng Long Bang, còn vu cho ta tội danh cấu kết với thủy phỉ, muốn chém giết cả nhà Hoàng Long Bang chúng ta, lời này mọi người ở đây đều nghe được, đại nhân, ngươi bảo đây là hiểu lầm sao?
- Đương nhiên không phải hiểu lầm, ta có nhân chứng, có cả vật chứng, còn thủ bị đại nhân, nếu như ngươi dám cho người tiến lên, ta không ngại cho tiểu Độc bắt người làm món ăn đâu.
Khi đang nói chuyện, tiểu Độc cũng xoay đầu lại, dùng ánh mắt âm u nhìn chằm chằm vào Đinh thủ bị, làm cho da đầu của hắn run lên, không dám làm trò mờ ám nữa, ý bảo thủ hạ dưới tay đứng nguyên tại chỗ.
- Nhân chứng, vật chứng, ngươi có thì lấy ra!
Tiễn Mộ Phàm dương dương tự đắc nói ra, chuyện đã đến nước này, hắn có đầy đủ tin tưởng, bởi vì hắn biết rõ. Chuyện này, vốn không liên quan đến mình, cho nên hắn mới phẫn nộ như vậy.
Tiểu Báo Tử vẫy tay, trong trận doanh của thủy quân. Chu sẹo áp một một nam tử nhỏ gầy quần áo tả tơi tiến vào, đẩy hắn tiến về phía trước, đem nam tử này đến trước mặt tiểu Độc, nam tử kia hú lên quái dị, muốn đứng dậy đào tẩu, nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt hung thần ác sát của tiểu Độc, động tác liền dừng lại, vẻ mặt đầy sợ hãi nhìn tiểu Độc. Trên mặt đất cuộn mình, run rẩy sợ hãi, người này là một trong đám thủy phỉ Đoạn Long Than, ngày ấy Tiểu Báo Tử dẫn người công đảo, bắt sống được hơn trăm tên tù binh, hắn là một trong số đó, từ lúc ở trên đảo, đã bị hung uy của tiểu Độc dọa sợ, sau khi bị bắt, mỗi lần ban đêm nằm mộng, đều nhìn thấy bộ dáng hung tàn của tiểu Độc. Nửa đêm đều làm hắn tỉnh lại, hôm nay hắn ở trước mặt tiểu Độc, hắn nào dám dị động, đành phải nằm trên mặt đất run lên.
- Người nọ là một trong những thủy phỉ ở Đoạn Long Than, đây là lời khai của hắn, còn có ấn tín của ngươi và Lý Tam Bảo trên thư tín của nhau. Nhân chứng vật đều có đủ, ngươi có gì để nói!
Tiểu Báo nói ra, sau đó ném tới, đem phong thư trong tay ném đi, bay bổng rơi xuống trước người Tiễn Mộ Phàm.
Tiễn Mộ Phàm vô ý thức thò tay đón lấy, nắm phong thư cầm trong tay, đang chuẩn bị nhìn, nhưng không ngờ, một cổ xung lực từ trong thư tín truyền ra, sắc mặt Tiễn Mộ Phàm biến đổi, tưởng rằng Tiểu Báo Tử ám toán, vận chuyển nội khí vào trong tay, muốn chống lại kình lực từ trên thư tín của Tiểu Báo Tử truyền ra, nhưng không ngờ, cổ kình lực này vừa ra, giống như trâu đất xuống biển, rơi xuống, sau đó phát ra một âm thanh trầm đục.