Thông Thiên Đại Thánh
Chương 356 : Mỗi người mỗi ngả, độc trùng Nam Man (Hạ)
Ngày đăng: 22:06 19/04/20
Cách ăn mặc hiện tại của hắn giống như đúc với lần cướp tân nương ngày trước, bởi vì sợ phiền toái nên hắn không đeo mặt nạ, về phần mặt mũi, hắn cũng đụng tay đụng chân một phen, nhìn tuổi của hắn chỉ như hơn mười tuổi, căn bản không người nào có thể nhìn ra thân phận chân thật của hắn.
Hơn nữa cách ăn mặc này cũng là cách ăn mặc của người trong võ lâm, nguyện một đám quan binh giữ cửa thành cũng đều có nhãn lực, thấy Tiểu Báo Tử dẫn ngựa đi tới, toàn thân tỏa ra khí tức âm lãnh, tự nhiên không dám trêu chọc, chỉ âm thầm ghi nhớ hình dáng, tướng mạo hắn rồi báo danh cho thủ vệ quận thành, khiến quan binh thủ vệ bên trong thành chú ý nhiều hơn.
Với ánh mắt, trang phục như vậy, thủ vệ thủ thành đương nhiên sẽ không trêu chọc, mà cả quan phủ cũng đồng dạng, mà thành thị nào cũng đều thái độ như vậy với người trong võ lâm, ngươi đến chỗ của ta, chúng ta hoan nghênh, chỉ cần ngươi không gây ra chuyện gì là được rồi.
Ngươi không gây ra chuyện ở chỗ ta, ta tuyệt đối sẽ không trêu chọc ngươi, để ngươi an ổn ở trong nội thành.
Bởi vậy, trên đường đi, Tiểu Báo Tử cũng không gặp phiền toái gì. Nguồn truyện: Truyện FULL
Vào trong thành, Tiểu Báo Tử đi dạo bốn phía thoáng một phát, rất nhanh tìm được Hạc Tường lâu, Hạc Tường lâu này cũng là một tửu lâu nổi danh ở quận thành Kim Biên, nếu là ở kiếp trước hắn thì cũng là khách sạn năm sao, cho nên hắn cũng không mất bao nhiêu công phu liền tìm được.
Trong một gian phòng tại Hạc Tường lâu, Tiểu Báo Tử yên tĩnh chờ đợi Lão Kim Kê.
Đến.
Cái này vốn trong dự liệu của Tiểu Báo Tử, thiềm quái kia vốn là độc vật thiên đại, hạt châu trên người hắn tự nhiên có quan hệ ngàn vạn lần, không phải độc mà là tích độc.
Tiểu Báo Tử đã sớm nghe nói cỏ cây tại Nam man rất độc, độc trùng độc thú lại phong phú, nhiều hơn tưởng tương, bởi vậy trước khi rời đi, hắn liền mang theo tích độc châu này rồi.
Chỉ là đoạn đường đi tới, hắn không gặp độc vật độc trùng gì, cho nên thiếu chút nữa hắn đã quên khỏa tích độc châu này đi, không thể tưởng được ở thời điểm này nó lại có phản ứng.
Nắm khỏa tích độc châu này trong tay, Tiểu Báo Tử cảm thấy từng đợt nhiệt lưu trong độc châu, nhiệt lưu phát ra này vô cùng có quy củ, tựa như nhịp đập của thân thể, mà nhịp đập này, mơ hồ có hào quang sâu đậm ẩn chìm phát ra từ bên trong Lục Châu.
- Thú vị, chẳng lẽ đây không phải là tích độc châu gì, mà là một cái trứng sao? Tiểu Báo Tử thầm nghĩ, nếu đây là một cái trứng mà nói, sau khi ấp có thể nở ra một thiềm linh quái quái dị, hắn giật mình trong lòng một cái, không dám nhớ lại.
Ngay tại lúc hắn còn chưa tinh tường, chuyện cổ quái lại xảy ra, khỏa tích độc này nóng lên, tần suất phát nhiệt đột nhiên tăng lên, vốn ba bốn nhịp độc trong một thoáng đã thành một nhịp đập trong một giây, phảng phất như là phát sinh nhịp đập, bị linh giác cực kỳ mẫn cảm của Tiểu Báo Tử cảm giác được thanh âm sàn sạt.
Thần sắc Tiểu Báo Tử biến đổi mãnh liệt, chỉ theo từ khe hẹp cửa sổ, rất nhiều côn trùng như sương mù chui vào, như thiêu thân lao đầu vào lửa, hướng về khỏa tích độc châu trong tay Tiểu Báo TỬ, những tia sương mù xàm này, vốn là vài tia nhỏ, nhưng rất nhanh đã hợp thành một cỗ sương mù lớn, hướng về khỏa tích độc châu trong tay Tiểu Báo Tử.