Thông Thiên Đại Thánh

Chương 367 : Bách Độc Hàn Quang Chướng (1)

Ngày đăng: 22:06 19/04/20




Cao thủ ẩn ở một nơi bí mật gần đó cao thủ không có một ai đuổi theo, bởi vì bọn hắn đại đa số cũng đã thấy rõ bộ dạng của hai người.



Bọn hắn thấy rõ ràng, bị người xách trong tay đúng là Nguyễn Tu Văn Nguyễn Đại công tử, vị Nguyễn Đại công tử này bị người xách trong tay, mà trong khách sạn vừa rồi không có người đuổi theo ra, điều này nói rõ cái gì?



Điều này nói rõ thần bí nhân ở trong khách sạn làm ra động tĩnh lớn như vậy đã đánh bại tổ hợp bốn người kể cả cường giả thất phẩm Vân lão trong đó, cưỡng ép bắt đi Nguyễn Đại công tử, mà kết cục của ba người khác như thế nào mới là chuyện bọn hắn quan tâm nhất.



Một nén nhang sau khi Tiểu Báo Tử mang theo Nguyễn Tu Văn biến mất, mấy đạo nhân ảnh vọt vào khách sạn, sau một lát, trận trận kinh hô truyền ra, sau đó, quan binh của thủ bị phủ cũng đuổi tới trong khách sạn, sau nửa canh giờ, toàn bộ Kim Biên quận thành tiến nhập tình huống khẩn cấp, mà hết thảy việc này, tựa hồ đều có quan hệ với Tiểu Báo Tử



Một nơi cách Hạc Tường Lâu chừng 30 trượng, một lão giả bày bày bán hàng rong híp mắt, có chút nghi hoặc nhìn Hạc Tường Lâu một cái



- Tiểu tử này, đang làm cái gì ah, bất quá hắn làm ra động tĩnh lớn như vậy, lại tiện nghi cho ta!



Ngón tay nhẹ nhàng đánh lên đòn gánh của sạp hàng do mình phụ trách, trên ngón vô danh, chiếc nhân điêu khắc đồ án kim kê dưới ánh mặt trời chiếu vào, chớp động lên kim quang chói mắt .



- Không nên giết ta, không nên giết ta!



Tiểu Báo Tử triển khai thân pháp, một đường lao đi, trên đường đi, trong miệng Nguyễn Tu Văn không ngừng nói "Không nên giết ta, không nên giết ta" giống như là đang niệm chú vậy, sợ miệng dừng lại thì không còn mạng nữa.



- Ngươi không nên kêu nữa, nếu kêu tiếp, ta liền thật sự muốn giết ngươi rồi!



Tiểu Báo Tử rơi xuống từ nóc nhà, không ngừng xuyên qua trong một con phố nhỏ ở Kim Biên quận thành.



Người trong quận thành sớm đã bị đoàn mây đen trên Hạc Tường Lâu làm cho sợ hãi, đều đóng chặt cửa sổ, trên đường cái vốn phồn hoa náo nhiệt giờ không còn một ai chứ đừng nói chi đến con hẻm nhỏ thế này.



Nguyễn Tu Văn thấy Tiểu Báo Tử nói vậy, lập tức ngậm miệng, thành thành thật thật tùy ý để Tiểu Báo Tử mang theo.



- Nơi ngươi nói, có còn xa lắm không? !



- Không xa không xa, đến phía trước rẽ một cái là được!



Nguyễn Tu Văn vội la lên.
- Kính xin hiệp sĩ giơ cao đánh khẽ. Buông tha tướng công nhà ta!



- Ngươi đi ra ngoài đi, nơi này không còn chuyện của ngươi rồi!



Tiểu Báo Tử không muốn dây dưa thêm với nàng, quơ quơ tay áo, lập tức, nử tử áo trắng liền bị một cổ lực lượng âm nhu đẩy ra khỏi phòng, cửa phòng cũng theo đó đóng lại.



- Ngoài viện này của ngươi cũng không tệ a, rất có đảm lược!



Đóng cửa lại, Tiểu Báo Tử vứt Nguyễn Tu Văn lên mặt đất, nửa đùa nửa giỡn nói.



- Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám!



Đứa nhỏ này đã dọa đến bể mật, nào dám khiến Tiểu Báo Tử không vui, việc này khiến Tiểu Báo Tử lộ ra có chút bất đắc dĩ.



- Nguyễn đại công tử, ngươi phải hiểu được, ta không có ý tứ muốn làm địch với Việt Châu Nguyễn gia các ngươi!



Tiểu Bảo Tử tận lực khiến ngữ khí của mình hòa hoãn lại, nói với Nguyễn Tu Văn.



- Dạ dạ!



Nguyễn Tu Văn vẫn chỉ gật đầu.



- Nhưng nếu như ngươi còn như vậy, không chịu hợp tác thì ta liền một cước giẫm chết ngươi!



Lời nói xoay chùyển, thanh âm bắt đầu trở nên lăng lệ ác liệt.



- Vâng ách!



Nguyễn Tu Văn giật mình, đầu giơ lên, vẻ mặt e sợ nhìn về phía Tiểu Báo Tử