Thông Thiên Đại Thánh

Chương 406 : Dị nhân đại tiểu tam giới (3)

Ngày đăng: 22:07 19/04/20




- Vãn bối không dám!



Tiểu Báo Tử trong lòng vui vẻ, nhưng sau lại thầm mắng:



Mẹ nó, ta làm sao biết ngươi biết cái gì. Thế nhưng ngươi để ta nói ta sẽ không khách khí, Thừa Long Ngự Phong Quyết của lão tử không phải dễ lấy vậy đâu.



Vì thế hắn nói:



- Tu vi đệ tử nông cạn, không dám tham vọng nhiều. Chẳng qua luyện thể quyền pháp có chút thiếu sót, nếu có thể sửa được, cũng không biết luyện thể như thế nào.



- Luyện thể quyền pháp?



Nam tử nhíu mày:



- Chỉ thế không đủ, ta có thể dạy ngươi, nhưng loại quyền pháp này không giá trị như Thừa Long Ngự Phong Quyết, nếu chỉ như vậy ta sẽ thiếu nợ ngươi. Không được, ngươi nói tiếp xem cần gì nữa!



Báo Tử vui vẻ trong lòng, trên mặt cũng không dám lộ ra, cẩn thân suy nghĩ, lại phát hiện mình giờ không muốn học cái gì. Ngoại trừ luyện thể quyền pháp, cái gì mà tu luyện nội khí, ngưng luyện nội khí, dị thuật, bí kỹ đều không thiếu. Hơn nữa mình có luyện cũng chả đến đâu, có thêm cũng không tăng được chiến lực, ngược lại còn làm mình phân tâm, mất nhiều hơn được nên nói:



- Vãn bối thật ra không có gì cần. Thế nhưng tu vi vãn bối nông cạn, nếu tiền bối rảnh rỗi, không biết có thể nói cho vãn bối về chuyện tu luyện. Hiện giờ vãn bối chỉ biết tu luyện chia làm tam giới cửu phẩm, trên đó là Thông Huyền bí cảnh. Thông Huyền bí cảnh này liệu có gì huyền bí không?


Trong cái thôn nhỏ này, nhà của lão Chu là một thứ làm cho mọi người mê mẩn. Mọi người khi nhìn thấy nó đều dùng ánh mắt hâm mộ.



- Lão Chu thật tốt phúc, sinh ra một nhi tử thật giỏi!



- Làm sao, lão Hình ngươi ghen tỵ sao. Ghen tỵ giờ ngươi cũng sinh một đứa đi,chỉ sợ ngươi không tốt số như lão Chu thôi!



- Bây giờ ta muốn sinh cũng không sinh được nữa rồi!



Mọi người trong thôn chọc ghẹo nhau. Những người này tâm tư đều chất phác, không gian xảo như người dưới núi. Nhìn Chu gia tự nhiên phát đạt, trong lòng tuy có chút đố kỵ, nhưng hâm mộ là nhiều nhất. Dù sao nơi này cũng không chỉ có mình Chu gia phát đạt, cả thôn cũng đều được ăn theo. Lão Chu cả đời sống ở đây, trước khi cũng chỉ là một thợ săn, cho dù yêu thương cái thôn nhỏ này thế nào cũng không thay đổi được nó. Cuộc sống của mình còn đang khốn khổ, sao có thể giúp được người khác?



Nhưng bây giờ không giống trước kia, hắn sinh được một nhi tử tốt, hiện đang làm trưởng lão của Ô gia!



Trưởng lão của Ô gia đấy!



Đây chính là người mà tổng quản cửa hàng thiết khí Ô gia tại Thanh Dương tập khi nhìn thấy cũng phải quỳ lạy. Nhìn những người trước kia giống như thần trong mắt mình, giờ nhìn thấy mình lại hận không thể quỳ xuống liếm giày cho mình, hắn quả thực tựa như đang nằm mơ, không kịp thích ứng. Thế nhưng mặc dù không thích ứng kịp cũng không cản được sự nhiệt tình của hắn, dưới sự giúp đỡ của hắn, cái sơn thôn này đã trở thành thôn phồn hoa nhất núi Mãng Thương.



Thậm chí cũng giống như Thanh Dương tập, ở đây cũng tạo ra một cái chợ nhỏ, ngày mười lăm hàng tháng người ở khắp các sơn thôn sẽ tập trung về đây trao đổi, dần dần đã trở thành thôn xóm trung tâm trong phạm vi trăm dặm.