Thông Thiên Đại Thánh

Chương 422 : Tà đồng nghịch thiên, Diệt Trần trọng thương (2)

Ngày đăng: 22:07 19/04/20




Diệt trần nhấc tay, phẩy giữa không trung, một đạo ngân quang mạnh mẽ bắn ra khỏi người hắn, đánh xuống dưới đất.



- Rầm rầm!



Cả mặt đất rung chuyển. Ma Quỷ Cốc giống như trải qua động đất cấp mười, lay động giữa trời đầy gió tuyết.



Núi đá bay loạn, mặt đất vỡ tung.



Ma Quỷ Cốc chịu một đòn này, gần như vỡ nát. Tiểu Báo Tử đang trốn trong một tiểu động chỉ thấy dưới chân rung động, sau đó cả hang đều đổ xuống người hắn. Hắn không dám thờ ơ, lùi ngay ra ngoài, liên tục chạy trốn, vừa chạy vừa sử dụng Thiên Xà Liễm Pháp Thần, làm cho cả một quá trình không lộ một tia hơi thở nào. Chạy được một lát, Tiểu Báo Tử cảm thấy việc này không tốt chút nào, Ma Quỷ Cốc đã bị Diệt Trần theo dõi. Một lần không được thì hai, ba lần, cứ thế này, việc Ma Quỷ Cốc bị đánh sập là chuyện sớm muộn mà thôi.



Tiểu Báo Tử không dám nghĩ nhiều, chọn một hướng, lại thi triển Tam Giới Tiểu Na Di, hướng ra bên ngoài, liên tục sử dụng, cho đến khi ra ngoài hơn ba mươi lý mới tạm yên lòng, cẩn thận trốn vào một góc, ngẩng đầu nhìn về phía Ma Quỷ Cốc.



Hơn ba mươi lý, tại thảo nguyên trống trải như thế nào, Tiểu Báo Tử vẫn nhìn thấy một cách rõ ràng.



Thân hình Diệt Trần biến mất.



Vừa rồi, hắn một mực thi triển Tam Giới Tiểu Na Di, không để ý tới Diệt Trần đang làm gì. Bây giờ, hắn vừa ổn định xong, thì đã không thấy Diệt Trần đâu.



Hắn lập tức cả kinh, sau đó, một cảm giác nguy hiểm vô cùng xuất hiện trong đầu.



"Không tốt!" Trong lòng vừa cảm thấy, hắn lập tức không cần suy nghĩ, định sử dụng Tam Giới Tiểu Na Di, nhưng lần này, lại không thành công.



Một bàn tay lớn, vượt qua hư không, tóm cổ hắn, kéo hắn ra khỏi hư không.



- Một tiểu tử thú vị, lại biết sử dụng hư không!



Thanh âm của Diệt Trần vang lên bên tai, trong lòng Tiểu Báo Tử sợ run, muốn dùng lực, lại phát hiện ra, thẩn thể không làm được gì. Khi bị tóm cổ, một đoàn lãnh khí đã tiến vào, khóa toàn bộ huyệt vị của hắn, nội công không thể thi triển, mà thân thể càng mềm yếu, vô lực.
Thế nhưng hắn cũng hiểu, điều này cũng không duy trì được bao lâu.



Hỏa Hồng Tinh của hắn sắp không duy trì được nữa rồi.



- Mẹ kiếp, mặc kệ, liều đi!



Cảm giác được uy hiếp kinh người của bàn tay đang dừng trước trán hai tấc, Tiểu Báo Tử cũng không dám nghĩ nhiều nữa.



Không phải là một núi băng sao?



Lão tử đụng một lần không xong, thế hai lần thì sao?



Ta không nhiếp toàn bộ linh hồn của ngươi ra được, thế ta phá một đoạn ra đùa là được chứ gì?



Núi băng thiếu một mảnh thì không sao, nhưng linh hồn ngươi không giống núi băng, cũng không phải là núi. Mất đi một mảnh, ta không tin ngươi không chịu ảnh hưởng gì!



Tiểu Báo Tử nghĩ, đem thần niệm tập trung lại, hung hăng đánh tới phần yếu nhất của núi băng.



Rầm!



Một lần trời long đất lở, vô số tin tức xông vào thần niệm của hắn, mà hắn cũng không có thời gian để xử lý mấy cái thông tin này.



- Nguy rồi, Hỏa Hồng Tinh đã tới cực hạn!



Cảm thấy hai mắt bắt đầu đau đớn, Tiểu Báo Tử không dám nghĩ nhiều, cố chịu đau, rút đầu lại, cố thoát khỏi phạm vị bao trùm của bàn tay Diệt Trần. Nội khí trong cơ thể cũng vận dụng gấp đôi, huyền hỏa trong đan điền cũng dùng đến, tỏa ra nhiệt lượng kinh người, luyện hóa đoàn nội khí mà Diệt Trần dùng để phong tỏa huyệt vị của hắn.