Thông Thiên Đại Thánh
Chương 446 : Như Ý Huyễn Ma Yên, Bách Độc Hàn Quang Chướng (2)
Ngày đăng: 22:08 19/04/20
Tiếng cười duyên vang lên ở phía sau, Tiểu Báo Tử và Kim Ngọc Tuyền cơ hồ đều bị một tầng lực lượng vô cùng mềm dẻo kéo trở về bên trong lều chủ soái. Lúc này ở bên trong lều trướng đã tràn ngập một tầng khỏi mỏng.
- Hai vị có gì không hài lòng với hoàn cảnh nơi này thì cứ việc nói. Bổn phu nhân có thể đưa hai vị đến chỗ khác tốt hơn.
Tiếng nói vừa dứt, tầng sương mù mỏng bao phủ xung quanh đột nhiên tan đi. Khung cảnh xung quanh cũng biến đổi theo, bây giờ không phải là ở trong lều chủ soái, mà là ở trong một mảnh sơn thủy đẹp mê người.
Núi xa nguy nga, sông gần như vẽ!
Trên bầu trời là một vầng trăng tròn, chiếu vô vàn những tia sáng bạc lấp lánh xuống mặt đất.
Trong một gian tiểu đình trên núi có một nữ tử mặc quần áo trắng đeo mặt nạ lụa mỏng màu xanh, tay cầm bầu rượu lẳng lặng ngồi trước bàn đã ở bên trong tiểu đình.
- Hai vị khác quý từ xa mà đến, nếu không uống một hai chén rượu nhạt đã vội rời đi, nếu chuyện này truyền ra ngoài bổn phu nhân sẽ bị người ta chê cười nói bổn phu nhân tiếp đãi khách quý không chu toàn, xin mời!
Tiểu Báo Tử và Kim Ngọc Tuyền nhìn nhau hoảng sợ.
Bất tri bất giác dẫn hai người vào trong huyễn trận, đã khiên hai người bất ngờ, nhưng mà bây giờ từu ngoài ý muốn hai người đã biến thành sợ hãi.
Đúng vậy, sợ hãi!
Cảnh tượng xung quanh dĩ nhiên là do huyễn thuật thế nhưng lại hết sức chân thật, hai người cẩn thận quan sát nhưng không thể nhìn ra được một tia dấu hiệu của huyễn thuật. Thậm chí, vầng trăng tròn trên cao kia, hai người còn có thể cảm giác trong đó phát ra vô tận nguyệt lực, nhưng mà không có phát giác ra có điều gì dị thường cả.
Còn khoảng cách giữa hai ngươi với gian tiểu đình kia ít nhất cũng hơn trăm trượng, vượt quá phạm vi của cái lều chủ soái lúc trước. Cho dù lúc trước hai người lao ra khỏi cái lều thì khoảng cách cũng không có xa như vậy. Hiện tại khoảng cách xa như vậy, dù hai người có nghĩ như thế nào đều là có chút cảm giác không tốt!
- Thế nào, hai vị có điều gì lo lắng sao?
- Phu nhân đã mời, nào dám không theo!
- Ồ!
Nữ tử áo trắng nhìn chiếc nhẫn của Xà Vương trên tay Tiểu Báo tử nói.
- Bên trong Tiên Cung, chẳng lẽ lại có thêm một con rắn nữa sao?
- Phu nhân biết chúng ta là người trong Tiên Cung?
Lão Kim Kê bước lên trước một bước, hỏi?
- Nói nhảm, bộ dáng khó coi như vậy, mấy trăm năm vẫn không hề thay đối, không nhận ra mới lạ chứ?
Tuy rằng mặt nàng bị tấm lụa mỏng che đi, nhưng Tiểu Báo Tử và Kim Ngọc Tuyền vẫn có thể cảm giác bộ dáng mỉa mai của nàng. Nàng khinh thường nói tiếp.
- Tiên Cung hiện tại suy sụp đến mức này sao,ngay cả hai tên tiểu tặc cũng có thể thu làm đệ tử!
Những lời này, đối với một người không hề có lòng trung thành như Tiểu Báo Tử thì không là gì cả, nhưng mặt của Kim Ngọc Tuyền thì đã đỏ lên.
- Phu nhân chê cười, hai chúng ta không phải là ăn trộm gì cả!
- Không phải là ăn trộm sao? hai tên gia hỏa các ngươi dáo dác từ bên ngoài lao vào, lại tìm loạn ở bên trong lều, không phải là ăn trộm thì là cái gì?
Nữ tử áo trắng cười khanh khách.
- Hay là hai người các ngươi tới đây để bắt trộm?